Trời muốn tiêu diệt chúng sinh, thì chúng sinh sẽ tiêu diệt Trời.
Lẽ nào Nhân tộc chỉ có thể sống yên ổn dưới đôi cánh bảo vệ của tam đạo, mà không thể góp chút sức mọn hay sao?
Giữa trời và đất vẫn có con người tồn tại, Nhân tộc mới là trụ cột chính trong cuộc chiến chống lại Thiên đạo.
May mắn thay, ngay trước khi cuộc chiến Bạch Hổ sắp nổ ra, Tạ Uẩn cuối cùng cũng xuất quan.
Sau khi nghe Mạt Vân Phàn kể sơ lược qua về tình hình cuộc chiến tam giới, Tạ Uẩn vẫn duy trì thái độ im lặng, sau đó cúi đầu cung kính lạy Quy Khư một cái.
Tạ Uẩn là người thủ hộ Nhân tộc, nhưng đồng thời cô ấy cũng là đệ tử của Ma đạo.
Trong trận chiến Thanh Long, gần như tất cả đệ tử Ma đạo đều tình nguyện tham gia trận chiến, và hy sinh anh dũng tại Thiên đình, nhưng vì bế quan tu luyện mà cô ấy lại không hề hay biết gì.
Nghĩ tới đây, Tạ Uẩn bỗng cảm thấy vô cùng áy náy.
Những đệ tử Ma đạo đã bỏ mạng trong trận chiến ấy, cũng từng là những đồng đội sát cánh chiến đấu bên cạnh cô.
“Tình hình trận chiến Bạch Hổ thế nào rồi?” Tạ Uẩn hỏi.
"Muốn phong ấn Bạch Hổ thì vẫn phải trông chờ vào Ma đạo chúng ta. Tổ Long, Thủy Kỳ Lân và Nguyên Phượng đã đến Bạch Hổ Giới ở phương tây từ vài ngày trước rồi."
"Huyền Vũ và Chu Tước đã bị phong ấn, Thanh Long đã bị giết, chỉ cần chúng ta đánh bại Bạch Hổ, thì thảm họa tiêu diệt nhân gian lần này sẽ được giải quyết êm đẹp. Cho nên, đây chính là trận chiến chủ chốt quyết định cục diện."
"Tạ thủ hộ, đám người Ngạo Phong có đủ sức đánh bại Bạch Hổ không?" Mạt Vân Phàn lo lắng hỏi.
"Bạch Hổ là Chiến Thần. Chiến Thần dẫn quân chinh phạt, không chỉ có thể giết chết thống soái, còn có thể hoạch định chiến lược và điều động quân đội. Mặc dù tam đại Hỗn Độn Thần Thú có uy lực tái tạo thế gian, nhưng nếu họ muốn đánh bại Bạch Hổ thì tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng. Điều quan trọng nhất chính là, cho dù bọn họ thành công đánh bại Bạch Hổ, thì họ cũng không đủ sức phong ấn nó.” Tạ Uẩn trầm giọng nói.
"Tại sao chứ?"
"Tôi cũng đã lĩnh ngộ được điều đó khi bế quan tu luyện Thiên Địa Giao Chinh m Dương Lưỡng Đoạn Quyết. Bạch Hổ có song trùng thần tính âm dương, mọi pháp thuật thần thông trong ngũ hành đều không thể chế ngự được thần hồn của nó, thậm chí tôi có thể khẳng định, chỉ cần hai thánh thú U Huỳnh và Chúc Chiêu không xuất thế, thì Bạch Hổ chính là thần thú bất khả xâm phạm. Nếu nó muốn chạy trốn, cũng không một ai đủ sức ngăn cản bước chân của nó , cho dù nó kéo quân xâm lược nhân gian, thì chúng ta cũng chỉ cách đứng yên trơ mắt nhìn nó mặc sức tàn phá nơi này thôi."
"Ngay cả Đạo Tổ cũng không thể phong ấn nó sao?" Mạt Vân Phàn lại hỏi.
"Không đâu, tôi biết huyền quan của Đạo Tổ có uy lực vô biên, nhưng có vết xe đổ của Chu Tước và Đế Thích Thiên bày ra trước mắt, thần thú Bạch Hổ sẽ không bao giờ cắn câu, tự mua dây buộc mình đâu. Nếu không lừa nó tiến vào huyền quan, thì Đạo Tổ không thể phong ấn nó rồi."
"Điều đó có nghĩa là, cho dù chúng ta có cố gắng làm gì đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể ngăn được Bạch Hổ hung ác kia tàn phá nhân gian sao?" Mạt Vân Phàn cau mày hỏi.
"Trước khi tôi xuất quan, chúng ta đúng thật là lực bất tòng tâm." Tạ Uẩn suy nghĩ một hồi lâu rồi nói.
" Vậy bây giờ thì sao?"
“Bây giờ tôi muốn thử xem, mình có thể phong ấn nó vào Ma đao Si Vưu không.”
Tạ Uẩn muốn phong ấn Bạch Hổ vào trong Ma đao, nếu thành công trót lọt, đây sẽ là cơ duyên tuyệt vời nhất cuộc đời cô ấy.
Sức chiến đấu của cô ấy sẽ điên cuồng tăng lên đến mức không tưởng, thậm chí sẽ vượt xa cảnh giới hiện giờ của tôi, trở thành người có sức mạnh chiến đấu mạnh nhất trên nhân gian.
Đến lúc đó, cô ấy chắc chắn có đủ tư cách thay mặt Nhân tộc tuyên chiến với Thiên đạo.
"Cô định đánh cược một ván sao?" Mạt Vân Phàn trầm giọng hỏi.
"Ừ." Tạ Uẩn gật đầu.
“Lỡ như thua thì phải làm sao đây?”
"Nếu tôi thua, thì từ giờ tương lai của Nhân tộc đành giao lại cho cô lo liệu rồi."
Mạt Vân Phàn trầm mặc hồi lâu mới nói: "Tôi sẽ không ngăn cản cô, bởi vì Đạo Tổ của chúng ta cũng thích đánh cược, ông ấy thường nói, cược chưa chắc đã thua."
"Đúng vậy, trốn tránh chưa chắc đã tránh được một tai kiếp, đối mặt cũng chưa chắc là chuyện khó khăn. Cho nên, tôi phải đánh cược một phen."
Sau khi bàn giao mọi chuyện lớn nhỏ của Nhân tộc cho Mạt Vân Phàn tiếp quản, Tạ Uẩn đứng trên đỉnh Lệ Sơn rồi rút thanh Ma đao ra, chém một nhát xuyên qua hư không, tung người nhảy vào thời không hỗn loạn, tiến thẳng về phía tây. ..