Vùng hắc ám của Vĩnh Dạ Quân quanh co uốn lượn như một vạn thế giới.
Khi tôi bước vào vùng này, có nghĩa là tôi đã từ bỏ lợi thế ban đầu của mình và mất đi hỗ trợ quyền lực từ tam giới.
Sinh tử của tôi, đều do tôi quyết định.
Đồng thời, chiến đấu trong vùng hắc ám đã mang lại cho Vĩnh Dạ Quân lợi thế vô cùng lớn.
Điều duy nhất tôi cảm thấy biết ơn là Vô Tận Hắc Ám Đao vẫn là thanh kiếm cấm kị đối với Vĩnh Dạ Quân, hắn không thể dùng toàn bộ sức mạnh của thanh kiếm này. Đồng thời khi sử dụng thanh kiếm, cũng khiến thần hồn của hắn bị rút cạn.
Nên Vĩnh Dạ Quân khi đối phó với tôi cũng cần nhiều quyết tâm. Hắn cũng như đang ở trong canh bạc.
Trận đấu cấp độ này là lần đầu trong đời tôi, bàn tay cầm Bất Chu Sơn hơi run lên.
Là sợ hãi hay phấn khích?
Khi bước vào vùng âm dương diệt vong, tâm trí cũng phải tĩnh lặng như nước đọng.
Nhưng tôi có cảm giác như đột nhiên trở lại tuổi 18 lần nữa. Tôi nhớ lúc đó tôi rất kiêu ngạo, đứng trên đỉnh núi cao nhất quê hương, gửi lời ước nguyện lên trời cao, nguyện khắc ghi tên một người con gái trọn đời.
Thanh xuân đã không còn nữa, hợp tan là chuyện đã định. Giờ tôi không còn nhớ tên cố gái ấy nữa, nhưng tôi vẫn nhớ tới sự khinh cuồng không hề biết sợ thuở ấy.
Kể từ khi trở thành Ma đạo tổ sư, tôi đã trưởng thành nhanh chóng, từ một tên nhóc hồ đồ trở thành một người đàn ông anh hùng, trở thành Ma đạo tổ sư chân chính.
Tôi từng chịu bao mệt mỏi. Mất mát càng nhiều, càng nhận ra những điều mất mát ấy quý giá nhường nào.
Hôm nay, tôi đang đối đầu với Vĩnh Dạ Quân trong bóng tối.
Nội tâm như trở lại năm 18 tuổi ấy, vì tuổi 18 của tôi không chút hối tiếc và cũng dũng cảm nhất.
Chạy trốn có lẽ không có khả năng, đối mặt cũng không phải khó khăn nhất. Chỉ khi không chút ngần ngại rút kiếm, mới có thể chiến đấu với Vĩnh Dạ Quân.
Ma kiếm cuồn cuộn, đã xuất ra thì không thể thu lại nữa.
Tôi đâm ra kiếm đầu tiên, Ma kiếm.
Thân kiếm Bất Chu Sơn rất lớn, nhưng vùng hắc ám thì vô biên, và tôi trong ấy nhỏ bé tựa hạt cát.
Kiếm khí khuấy động bóng tối. Như hòn đá phá vỡ mặt nước tĩnh lặng.
Kiếm khí vô tận điên cuồng xé nát màn đêm thành từng mảnh, trộn lẫn vào dòng kiếm khí, cuối cùng hóa thành long hình.
Hắc long mạnh mẽ kiêu hãnh. Ngẩng cao đầu lao tới Vĩnh Dạ Quân.
Gào, tiếng rồng gầm chấn động vang vọng trong màn đêm vĩnh cửu.
Bên kia màn đêm, Vĩnh Dạ Quân kiếm xuất như hổ, hắc hổ mạnh mẽ tràn đầy sức sống xuất ra từ thanh kiếm.
Hổ du tẩu trong màn đêm, bản thân nó chính là sinh vật nguy hiểm nhất.
Thế nhân đều biết hổ là vua của muôn thú, nhưng họ luôn bỏ qua đặc tính lẩn tránh ban ngày và xuất kích vào ban đêm của hổ.
Lúc ở Thái Cổ Thần Giới. Khi Mộ Dung Nguyên Duệ đối đầu với Liệp Thần, sự xuất hiện của U Huỳnh Hổ đã giải thích rõ ràng chuyện này.
Hổ là kẻ săn mồi về đêm, mãnh hổ kêu dưới ánh trăng, không để lộ chút ánh sáng nào dưới màn đêm.
Nên mãnh thú duy nhất có thể xuất hiện nơi đao kiếm bóng tối vô tận chỉ có thể là hổ, cũng chỉ có hổ mới có thể hiện rõ được sự tàn bạo của màn đêm.
Hắc long vẫn chưa tới gần. Bị hắc hổ đè bẹp và xé thành từng mảnh ngay lập tức.
Nơi dạ vương quốc, chỉ có hổ không có rồng.
Hắc long bị vũ lực nghiền nát. Tôi đang xuất Thần Long Kiếm nhưng vẫn không có tác dụng.
Dứt khoát bỏ qua nó, tam kiếm lại hợp thành hỗn độn, giải phóng kiếm hải hỗn động, tạo ra kiếm khí phong bạo.
Phong bạo thành hình, tôi dẫn người và kiếm tiến vào bên trong. Quét tới Vĩnh Dạ Quân.
Hắc hổ trực tiếp chặn lại, bị kiếm khí phong bạo siết thành từng mảnh. Vĩnh Dạ Quân dùng cả hai tay cầm kiếm, một tiếng gầm lên cắt xuyên màn đêm, tạo ra vực sâu.
Kiếm khí phong bạo rơi vào trong vực thẳm.
Ngay sau đó, tôi xuất hiện trong vùng biển tối tăm vô tận sau kiếm khí phong bạo.
Kiếm khí phong bạo đi tới đâu, tựa con sóng lớn phá vỡ trọng thiết tới đó.
Sóng lớn dâng lên, hóa thành hắc hổ, khóa chặt hơi thở thần niệm của tôi, tôi phải dùng toàn lực nắm vững Bất Chu Sơn Kiếm, lần lượt giết hết chúng.
Hắc ám hải vô tận, sức mạnh của kiếm khí phong bạo dần cạn kiệt, nhưng từng đợt mãnh hổ vẫn không ngừng nổi lên.
Cuối cùng kiếm khí phong bạo cũng cạn kiệt. Tôi cũng nhìn thấy Vĩnh Dạ Quân.
Vĩnh Dạ Quân lơ lửng trên không, vung ra Vô Tận Hắc Ám Đao về phía tôi, xuất ra một kiếm gan dạ nhất của hắn trong trận chiến đêm nay.
Nơi màn đêm vô tận không có ánh sáng, nhưng vào lúc kiếm vừa xuất, ánh sát lại hiện ra từ trong cơ thể Vĩnh Dạ Quân.
Rất rõ ràng, hắn đang thiêu đốt thần hồn chính mình.
Toàn thân tràn ngập ánh sáng, trong bóng tối cực kì chói mắt, đau nhói linh hồn.
Vô Tận Hắc Ám Đao trong tay hắn cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng, ngọn lửa rực cháy bùng lên.
Từ kiếm hắc ám nuốt chửng mọi ánh sáng, trở thành lưỡi kiếm ánh sáng làm tổn thương linh hồn.
Bóng tối và ánh sáng luôn đối lập nhau. Tận cùng bóng tối là ánh sáng. Đây là bí mật tối thượng của Vô Tận Hắc Ám Đao. Không nghĩ tới lúc này Vĩnh Dạ Quân lại thật sự kích hoạt hoàn toàn nó.
Kiếm khí phong bạo đã tan biến, hồn khu của tôi trôi nổi trong biển hắc ám. Đối mặt với đòn đánh trực diện, tôi chỉ có thể dùng toàn lực giơ Bất Chu Sơn kiếm lên chặn lại.
Hai kiếm giao nhau, tôi bị đánh rơi xuống biển.
Bị áp lực mạnh mẽ của Bất Chu Sơn đưa vào nơi sâu nhất của biển.
Bóng tối, áp suất nước biển lớn tới mức có thể bóp nát hồn khu của tôi bất kì lúc nào.
Khi tôi nỗ lực nổi lên, phát hiện Vĩnh Dạ Quân lơ lửng ngay phía trên tôi, Vô Tận Hắc Ám Đao của hắn chĩa thẳng vào trán tôi.
"Ma đạo tổ sư. Ngươi thua rồi."
Lần này tôi rốt cuộc cũng nhìn rõ gương mặt hắn. Đó là một nam nhân tuấn tú, thậm chí còn đẹp trai hơn cả Đế Thích Thiên.
Ánh mắt tựa đao, lạnh lùng uy nhiêm.
Người trong bóng đêm, hòa làm một với màn đêm.
Tôi vẫn đang trôi nổi trên biển trong hoảng loạn, đối mặt với dáng vẻ quần lâm thiên hạ của hắn.
Cao thấp đã phân, chiến thắng rõ ràng.
Nhưng đây không phải kết quả mà tôi muốn.
"Giờ ta sẽ phá hủy huyền quan của ngươi, diệt thần hồn của ngươi. Từ nay về sau, trên trời dưới đất, sẽ không còn đứa con vận mệnh, cũng không còn Ma đạo tổ sư nữa."
Nói xong, Vĩnh Dạ Quân giơ kiếm đâm tới thần đình của tôi.
Đột nhiên, bóng tối bao trùm toàn bộ huyền quan, thế giới sôi động như bị đánh trở về trạng thái ban đầu, quay trở lại căn nguyên tử vong.
Tôi nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Chu Tước, sau đó, không còn nghe được tiếng kêu của nó nữa.
??
Thái Cổ Thần Giới, Tiểu Tạ Mặc đang ngủ say, từ trong mộng khóc tỉnh.
Mộ Dung Nguyên Duệ có dỗ thế nào cũng không dừng lại.
Nơi m Dương Tuyệt Địa, Tạ Lăng kêu gào không ngừng, buộc Thùy Họa phải ném nó xuống Minh Hà.
Nhưng nó vẫn không thể ngừng khóc.
Thùy Họa bị Tạ Lăng khóc tới tâm phiền ý loạn, cuối cùng phải ôm nó tới Thái Cổ Thần Giới.
Hai người phụ nữ gặp lại, mỗi người bế một đứa con.
"Lăng Nhi cũng đang khóc?" Mộ Dung Nguyên Duệ lên tiếng trước.
"Ừm."
"Mặc Nhi cũng vậy."
Mộ Dung Nguyên Duệ ôm lấy Tạ Lăng từ trong tay Thùy Họa, không chút do dự cho nó bú trước mặt Thùy Họa. Nhưng Tạ Hoa không chịu bú mà lại nắm chặt lấy tay em gái mình.
Ngay khi Tạ Mặc và Tạ Lăng nắm tay, ngón tay đan vào nhau, huyền quan vốn sắp biến mất của tôi lại phát sinh chuyển biến!