Vào ngày Châu Khất phản loạn, Thùy Họa trong cơ thể của Khôi Cương đã xuất hiện ở Nhân gian, một đao chém xuyên qua vỏ ngoài của Huyền Vũ và giết chết Châu Khất. Giờ đây, bên trong mười tám tầng địa ngục còn có đệ tử Ma đạo tôi, Ám Hắc Chi Long Liễu Chi Nhung trấn áp.
Có thể nói, Ma đạo chưa bao giờ thua trong trận chiến với m Ty, vậy nên mà nói thì m Ty sao lại không e dè trước m Ty cho được?
Tất nhiên, tất cả những điều này cũng có liên quan đến sự dung túng của Cửu U Nữ Đế với Ma đạo. Nếu không có sự bảo vệ của Nữ Đế, Ma đạo thậm chí đến Hàn Hoang còn không bước khỏi được, chứ đừng nói đến chuyện có được như hôm nay.
Nữ Đế dung túng Ma đạo không phải vì niệm tình m Ty, mà vì bà biết rằng Nhân gian cần Ma đạo, mà phần lớn m Ty đều là tay sai của Thiên đạo.
Bên trong Thần điện U Minh, Nữ Đế hai tay ôm kiếm, lặng lẽ ngồi trên đệm cói đợi tôi. Phía trước mặt Nữ Đế có đặt một tấm đệm cói khác, tôi bước tới và ngồi xếp bằng.
Khi ánh mắt chạm nhau, Nữ Đế cười ngốc nghếch.
"Ngươi đang cười gì vậy?"
"Sao ngươi lại có thể ngây thơ như ông ấy vậy? Khi đó ông ấy không được Đạo giáo dung thứ, mới tức giận cởi bỏ Đạo kế*, chuyển qua mười năm tản tu."
(*búi tóc của người theo đạo)
Nghe bà ấy nói vậy, tôi cũng cười.
"Nữ Đế bệ hạ, hôm nay ta tới đây là để từ biệt."
"Ngươi không cần nói, Cô cũng biết rằng Nhân gian không thể chứa được ngươi nữa, cũng như năm xưa Nhân gian không thể chứa chấp ông ấy vậy."
"Đúng vậy."
"Ông ấy đã đồng quy cùng thiên địa, ta hy vọng ngươi có thể quay trở về. Nếu không thì, không có hai người các ngươi, Nhân gian này cũng có phần quá vắng lặng rồi."
“Đúng là có chút tịch mịch, nhưng Nhân gian không có Phật gia đối với ta mà nói thì cũng tịch mịch như vậy.”
Nữ Đế cười nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi, trái ôm phải ấp, còn nuôi dưỡng một đôi trai gái, Uy Nhuy chẳng qua cũng chỉ là một tia phân thần của Cô thành hình, thật không ngờ đến hôm nay nhà ngươi vẫn nhớ mãi không thôi, ngươi cũng quá là đa tình rồi.”
Tôi cũng cười, nhắc đến Phật gia, chỉ vì không muốn có thêm một cuộc chia tay buồn bã với Nữ Đế mà thôi.
Tuy nhiên, bà ấy rõ ràng nghĩ thông suốt hơn tôi.
Sau này tôi mới biết, sở dĩ Nữ Đế không một chút buồn bã, là vì bà cũng có suy nghĩ giống tôi.
Trời diệt chúng sinh, chúng sinh diệt trời, Nữ Đế lý nên vì Nhân gian mà quyết chiến với Thiên đạo.
Vì vậy, với người khác thì tôi có thể dùng từ chia tay, nhưng với Nữ Đế, tôi và bà ấy chắc chắn sẽ còn gặp lại khi ván cờ đi đến bước cuối cùng.
“Chi Nhung bây giờ như thế nào rồi?” Tôi hỏi.
"Cô ấy còn có thể thế nào nữa? Gần như toàn bộ năng lượng hắc ám của mười tám tầng địa ngục đã bị một mình cô ấy hấp thụ hết. Tạ Lan, về điều này thì Cô thực sự bội phục ngươi, chọn đệ tử thì Cô e là cả Tạ Mạt Lăng cũng chẳng bằng ngươi. Lúc đầu, Ma đạo có thể đột ngột trỗi dậy, thứ dựa vào chính là Ngũ Đại Thiên Tôn, ai nấy cũng thủ đoạn thông thiên. Ngươi thì hay rồi, thuộc hạ dưới trướng nhiều như mây trời, hai người vợ, một người là Thái Cổ Chiến Thần, một người sở hữu cơ thể Khôi Cương.”
“Tạ Mạt Lăng cũng không tệ, ông ấy có một Phá Quân sát phạt tam giới, còn người khác là Nữ Đế chủ quản lục đạo luân hồi, uy lực chẳng kém bao so với Thái Sơ Tử Thần.”
Nghe câu nói đùa của tôi như vậy, Nữ Đế hiếm khi đỏ mặt cũng ửng hồng gò má.
"Tạ Lan, trước khi ngươi đi, ta có một thỉnh cầu."
“Ngươi cũng muốn vào huyền quan của ta?” Tôi hỏi.
“Còn ai đề xuất thỉnh cầu này nữa à?”
“Tạ Lưu Vân.”
“Vậy ngươi có đồng ý không?” Nữ Đế gấp gáp hỏi dồn.
“Không có.”
"Vậy thì tốt, huyền quan của ngươi không được để người ngoài nhìn thấy, yêu cầu của Cô cũng không phải là vào huyền quan của ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể mở huyệt Thần Đình, cho phép Cô truyền thêm một tia lực lục đạo luân hồi vào bên trong."
“Tai sao thế?” Tôi hỏi.
"Trời diệt chúng sinh, kết quả cuộc chiến với Thiên đạo khó mà lường trước được, nếu có thể lưu lại một tia sức mạnh của lục đạo luân hồi bên trong huyền quan của ngươi, thì cũng có thể xem như đã để lại cho chúng sinh một tia sinh cơ." Nữ Đế đáp.