Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1466 - Chương 1466: Một Biển Giết Chóc (2)

Chương 1466: Một Biển Giết Chóc (2) Chương 1466: Một Biển Giết Chóc (2)

Đao là vũ khí giết người, sát khí mạnh vô cùng.

Giết chóc vốn là tội lỗi nguyên thủy, chỉ có kẻ sát nhân điên cuồng tội không thể tha mới có thể phát huy được sức mạnh tối đa của đao.

Vô luận là Thùy Họa hay Phá Quân, số vong hồn thiệt mạng dưới tay hai người đều đã không thể kể xiết, mà bọn họ đã sớm trở thành kẻ “tội không thể tha”.

Khi mới tiến vào Quy Khư, trên con đường dài mười dặm diễn ra trận chiến đẫm máu với Thổ tộc, Thùy Họa đã từng nói: “Ta nở rộ giữa cơn giết chóc, giống như hoa kia lúc bình minh.”

Thế nhưng lúc này, vị hồng y nữ tử ngay trước mắt kia mới thực sự là bông hoa bất bại.

Ngàn vạn Tà Hồn Thú ngưng tụ sát ý đổ vập lấy quét qua Phá Quân, Phá Quân gầm lên một tiếng, lập tức vung đao, cứng rắn kiêu ngạo dùng mệnh cách của Phá Quân và thần cách Binh Ma để ngăn lại.

Gràoo!

Theo tiếng gầm cất lên, hai vị chiến tướng Tà Hồn Thú có chiến lực ngang hàng với Thái Cổ Thần Vương một trái một phải dẫn dắt đại quân phát động một cuộc tấn công chí mạng.

Một người cầm Cự Nhẫn Hồn Năng(2) khổng lồ màu đen, người còn lại điều khiển Rìu Chiến Hồn Năng, cả hai đều là dũng sĩ cái thế vô song, là bậc lãnh chủ hủy thiên diệt địa. Hai cỗ sát khí lao đến, mái tóc dài của Phá Quân nhảy múa điên cuồng trong gió, tay áo phần phật giữa không trung.

(2) Cự Nhẫn: lưỡi dao khổng lồ sắc bén.

Đôi mắt mỹ nhân càng khép càng chặt, dường như chẳng còn nhìn thấy gì.

Hai vị chiến tướng dường như bổ nhào tấn công cùng một lúc, bởi vì trọng lượng của vũ khí không giống nhau mà tốc độ lao đến cũng khác nhau một chút.

Cự Nhẫn Hồn Năng là kẻ đầu tiên đột phá cõi cấm kỵ trong vòng năm trượng của thần, thế nhưng Phá Quân lại làm như không thấy, phải đến khi chiếc Rìu Chiến Hồn Năng ở bên kia cũng đột nhập vào khu vực thần cấm thì đôi mắt đang nhắm mới từ từ mở ra.

Đôi mắt giận dữ của mỹ nhân, ánh nhìn lạnh lẽo quét qua vạn vật.

Nơi tầm mắt hướng về cũng là nơi ánh đao rơi xuống.

Mi mục nhanh như chớp, đao quang sắc bén như cầu vồng, chỉ trong phút chốc đã dùng thân thể làm trung tâm, chém ra một đạo đao đẹp như bạch ngọc, không chút tì vết.

Đạo đao lặng lẽ lướt qua Cự Nhẫn và Rìu Chiến, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng chẳng phát ra, trong giây lát chỉ thấy hai đại thần binh bị tách làm đôi.

Chiêu này sắc bén như thế nào, ghê gớm như thế nào kia chứ.

Đạo đao chặt đôi thần binh, hóa giải hai luồng sát ý, thế nhưng chỉ bằng điều này cũng còn lâu mới có thể kết thúc.

Bởi vì khoảnh khắc đạo đao chém rách thần binh đã bạo phát sinh ra hai ngôi hàn tinh, hai ngôi hàn tinh này lần lượt tràn vào cơ thể của hai vị tướng quân.

Hàn tinh nhập thể, hai đại chiến tướng hồn năng cũng đột nhiên dừng lại.

Sau đó là nỗi lo lắng kinh hãi tràn ngập trên khuôn mặt nanh ác xấu xí của bọn chúng, trong mắt cả hai tràn ngập nỗi sợ, cái miệng há hốc muốn nói gì đó, tiếc rằng thần niệm không đủ để dệt nên bất kỳ lời nào.

Cuối cùng, mặc cho cả hai đã cố hết sức nhưng cũng chỉ có thể thốt lên hai tiếng thảm thiết bi ai.

Bình bạc vỡ tuôn đầy mạch nước; ngựa sắt giong, thét ngược tiếng đao(3).

(3) Hai câu trong bài thơ Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị, bản dịch của Phan Huy Thực.

Hai ngôi hàn tinh lập lòe tạo thành hai điểm nho nhỏ, tinh vi khó mà nhìn được, thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã đập tan cơ thể của hai vị chiến tương, linh hồn và xác thịt dần dần hóa thành sương máu rồi tiêu tan.

Mà đây mới chỉ là bắt đầu.

Phá Quân thu đao, lại xuất đao. Thân hình xoay chuyển, chém khắp tứ phương.

Chỉ nghe một tiếng vang lên như lụa xé, đại quân bốn phương nhất tề đều mất đi nửa người.

Giết người như cắt cỏ, một đao cắt làm đôi.

Theo đao pháp điên cuồng khiêu vũ của Phá Quân, bầu trời mỗi lúc một trầm xuống, ép người ta không thể thở được, mặt đất bắt đầu nhô lên, tiếng động ầm ầm truyền đến từ dưới lòng đất, dường như có thứ gì đó đang muốn chui ra.

Thứ từ trên trời giáng xuống là sát khí dương cực, mà thứ đang chui ra từ trong lòng đất kia chính là sát khí âm cực.

Hai cỗ sát khí đang giao tranh giữa trời và đất, sát khí khủng khiếp vô tận điên cuồng tràn vào ánh đao của Phá Quân.

Thiên Địa Giao Chinh, m Dương Lưỡng Đoạn.

Đây mới thực sự gọi là Thiên Địa Giao Chinh m Dương Lưỡng Đoạn.

Phàm là những thứ những vật nằm trong khoảng trời đất này đều không thể tránh khỏi sát khí của Lưỡng Đoạn Đao.

Đao ý dọc ngang, chết chóc thành biển.

Không một người nào có thể trốn, không một kẻ nào có thể tránh.

Phá Quân mặc hồng y giữa đại quân Tà Hồn Thú sinh ra ra một bông lại một bông hoa sát khí diễm lệ quỷ dị. Giết trăm vạn như giết một người, giết một người mà trấn vạn quân!

Bình Luận (0)
Comment