Đại quân thuộc mười hai thành này của Thiên Đạo thuộc các hệ thống thần minh khác nhau, trước khi sức mạnh của thần được giải phóng hoản toàn, những kẻ mạnh nhất đến từ thành Yêu, thành Thú và thành Ma.
Khi sức mạnh thần kỳ bị Vực Sâu Hiến Tế cắn nuốt, Yêu tộc đã dựa vào sự nhanh nhẹn của mình để chiếm thế thượng phong trong cuộc đọ sức với đội quân Đạo môn. Tiên đạo dựa vào đại quân Long tộc để quyết đấu với Yêu tộc, thế nhưng vẫn rơi vào thế hạ phong.
Vảy rồng rơi rụng như mưa, huyết rồng chảy thành đầm.
Đại quân Long tộc đều hóa thành rồng, thế nhưng vẫn bị Yêu tộc nghiền nát.
Đắc Kiều Công Chúa hóa thành một con rồng ngũ sắc khổng lồ, sở hữu cơ thể như sắt như đồng và ý chí ngoan cường vô cùng.
Tuy rằng Đắc Kiều Công chúa mạnh mẽ uy phong ngất trời, nhưng ngặt vì đại quân Long tộc thua kém Yêu tộc của Thiên Đạo quá nhiều, lại thêm cô không thể phát huy được sức mạnh năng lượng của Tứ Hải Thần Long, vì vậy càng chiến đấu lại càng vất vả, dần dần rơi vào bước đường cùng.
Kẻ đang vây khốn cô là Thành chủ của thành Vạn Yêu – Tôn Xà Chín Đầu.
Vị này yêu khí chồng chất, tu vi vượt qua cả Nữ Oa, ngay cả Thái Sơ Yêu Hậu – Bạch Thắng Tuyết cũng còn kém xa gã về độ hung bạo và độc đoán.
Trước khi đại hội Bạch Vũ Chi Quán diễn ra, Nam Hoa cũng từng mời Bạch Thắng Tuyết và Đạo Thần, nhưng hai người đã từ chối.
Khi còn ở thế giới cổ xưa Đạo Thần đã quen mai danh ẩn tích, giờ đây chỉ còn sót lại chút ý chí tàn hồn lại càng không thích lộ diện.
Mà trong mắt Bạch Thắng Tuyết chỉ có Đạo Thần, thế nên đến nay vẫn còn rất nhiều người không hề hay biết thân phận của hai người họ.
Trước đây tôi đã từng lén hỏi Đạo Thần, giữa ông ta và Đạo Tổ Tạ Mạt Lãng có quan hệ nhân quả to lớn nhường ấy, liệu ông ta có bằng lòng vì chúng sinh gồng gánh khổ nạn hay không, Đạo Thần đã lắc đầu từ chối.
“Hắn là hắn, còn ta là ta, ta cũng không phải người vĩ đại như hắn ta. Ngươi yên tâm, cho dù có phải âm thầm hi sinh ta cũng không bỏ lỡ trận chiến diệt vong này. Không phải vì chúng sinh, mà vì chính ta”. Đạo Thần nói.
“Vì bản thân ngài?”
“Khi còn ở thế giới cổ xưa ta đã từng hóa thân thành thần, chưa bao giờ dùng thân phận thật của mình để lộ diện, thế nên ngay cả Tử Thần Thái Sơ cũng không thể nhận ra ta. Trận quyết đấu này là cơ hội duy nhất để ta lưu danh sử sách, ta muốn thế hệ sau nhớ đến, rằng trên đời này không chỉ có một ngôi sao Thiên Tặc”.
Đạo Thần quyết tâm tham chiến, Bạch Thắng Tuyết đương nhiên cũng sát cánh với ông ta.
Lúc này đây, nhìn thấy Đắc Kiều Công Chúa ra chiêu nào bại chiêu đó, Bạch Thắng Tuyết khẽ cau mày.
“Nếu nàng còn không ra tay, chỉ e cô ta chẳng kiên trì được bao lâu”. Đạo Thần nói.
“Ta phải ở bên chàng…”
“Nàng không cần phải đợi ta, giờ vẫn chưa phải là lúc để ta lên đài. Đi đi, để ta được nhìn thấy một Bạch Thắng Tuyết khi xưa mong manh yếu đuối giờ đây có thể phát suy sức mạnh chiến đấu khủng khiếp cỡ nào. Hãy nhớ, kẻ thực sự có thể hạ sát Tôn Xà Chín Đầu chỉ có Đắc Kiều Công Chúa, nàng chỉ cần giúp cô ta trì hoãn một khoảng thời gian, đè ép sự hung mãnh của Tôn Xà Chín Đầu là được”.
“Được, ta muốn chàng cảm thấy vinh hạnh vì ta”.
Bản thể của Bạch Thắng Tuyết vốn là tinh linh cỏ cây, được mệnh danh là đóa hoa vĩnh viễn không tàn.
Thuần khiết tối thượng, tuy mang danh là yêu, thế nhưng chẳng khác nào tiên tử.
Sau khi cô tham chiến, đầy trời hoa trắng lung linh thánh khiết rơi rụng, bắt đầu hấp thụ yêu khí tà ác tàn bạo của Tôn Xà Chín Đầu. Yêu khí có màu đỏ như máu, khi hấp thụ yêu khí, hoa trắng cũng bị nhuộm thành huyết đỏ, từ trên trời rơi xuống muôn vạn hạt mưa máu.
Có sự hỗ trợ của Bạch Thắng Tuyết, Đắc Kiều Công Chúa cũng coi như tạm thời có thể thở được, thế nhưng cô vẫn không biết làm sao để giúp Long tộc thoát khỏi khổ nạn, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại quân Long tộc ở phía sau bị Yêu tộc của Thiên Đạo nhai nuốt.
Lần này Long tộc cử bốn trăm vạn binh, tập hợp sức mạnh năng lượng của Tứ Hải Thần Long, trải qua trận chiến thê thảm này, bây giờ chỉ còn lại chưa tới một trăm vạn tàn quân.
Đắc Kiều Công Chúa hai mắt rung rưng, ngọn núi lửa trong lồng ngực đang phun trào, đáng tiếc lại lực bất tòng tâm.
Những chiến binh Long tộc còn sống đã chẳng còn long uy, cũng không còn năng lượng của thần long, long hồn sau khi chết cũng vì thế mà lặng ngắt như tờ.
Chính vào thời khắc sinh tử này của Long tộc, Thùy Họa một lần nữa thức tỉnh thần uy của Tử Thần, cô gầm lên một tiếng, bắt đầu tụng niệm sấm ngữ.
Chúng ta không phải người sống cũng không phải người chết. Chúng ta sẽ bị lãng quên bởi người còn sống và người đã chết.
Chúng ta có thể quay lại thế giới trước đây đã từng nói lời ly biệt, thế nhưng vĩnh viễn không thể nào quay trở lại những ngày tháng mà chúng ta đã sống, không thể nào quay trở về bên cạnh những người mà chúng ta thương yêu.
Linh hồn của các chiến binh Long tộc vẫn loay hoay không chịu rời đi.
Nghe thấy sấm ngữ của Tử Thần, năng lượng thần long bị đè nén sâu trong linh hồn cuối cùng cũng bắt đầu hồi sinh.
Bọn họ nhớ lại thân phận của mình, bản thân nào phải bò sát, thần long càng chẳng phải yêu.
Bọn họ nên bay lượn khắp chín tầng trời, vùng vẫy uy phong khắp bốn biển.
Bọn họ là sứ giả của trời và đất, gọi gió hô mưa, nuốt mây nhả sương, sấm sét vây thân, thét ra kình lôi. Khi bay lượn vươn mình trong vũ trụ, khi biến mất ẩn trong sóng ba đào.
Long hồn các chiến sĩ bắt đầu tự diệt chỉ vì muốn giải phóng toàn bộ năng lượng thần long bị đè nén sâu trong linh hồn.
Năng lượng thần long trên chiến trường mỗi lúc một dày đặc, bắt đầu tụ lại thành mây, sau đó trôi về phía Đắc Kiều Công Chúa.
Đôi mắt đẹp của Đắc Kiều Công Chúa thánh thót từng giọt lệ rồng, khi rơi xuống đất liền hóa thành long châu trân quý nhất trên thế gian này.
Cô ngẩng đầu gầm lên một tiếng, phá tan phong ấn của Tôn Xà Chín Đầu, lướt ngang qua những đám mây do năng lượng thần long hóa thành, đem tất cả sức mạnh Tứ Hải Thần Long hút vào trong cơ thể.
Sức mạnh thần long tiến vào cơ thể, giao hòa cùng với năng lượng thần long trong nội thể của Đắc Kiều Công Chúa, cuối cùng cũng giúp cô niết bàn thành công, lấy lại sức mạnh tối thượng của thần long.
Rồng sinh ra đã có thiên tính kiềm chế được vạn yêu, Đắc Kiều Công Chúa thi triển long uy, sĩ khí đại quân Yêu tộc của Thiên Đạo trong nháy mắt liền suy yếu vô cùng, tàn quân Long tộc vì thế mà nhuệ khí càng hăng, quân thanh càng mạnh.
Đạo lý cái này mất thì cái kia sinh, đại quân Long tộc bắt đầu đồ sát Yêu tộc.
Gràoo!
Đắc Kiều Công Chúa lại gầm lên một tiếng, bổ nhào lao tới, vuốt rồng vung lên, tàn nhẫn vặt một trong số chín cái đầu của Tôn Xà.
Tôn Xà Chín Đầu bị long uy đè bẹp, vốn dĩ ý chí chiến đấu chẳng có bao nhiêu, nào phải đối thủ của Đắc Kiều Công Chúa. Tám cái đầu còn lại cũng bị Đắc Kiều Công Chúa coi như quả bóng mà vặt xuống, cuối cùng chỉ kịp gào lên một tiếng thảm thiết, thân xác đã về với tro bụi.
Cuộc chiến Long tộc sắp sửa kết thúc, tiếng gầm của Hắc Long Trấn Ngục – Liễu Chi Nhung từ chiến trường Thú tộc lúc này bèn truyền đến.