Thần Vực Vĩnh Hằng, trên đỉnh núi Thánh.
Chư thần đứng dưới tán cây Thế Giới, ngước nhìn quả cầu thủy tinh đang lơ lửng trên không trung.
Quả cầu thủy tinh này được gọi là Pha Lê Vĩnh Cửu, có thể phản chiếu tất cả các cõi, mỗi một mặt đều đại diện cho một thể thời gian, một tinh cầu song song.
Lúc này đây, thứ mà chúng thần đang nhìn thấy là một vùng xám xịt trong cõi thần Vĩnh Hằng.
Đây đã từng là nơi mà Hư Không Lãnh Chủ quyết chiến với vị thần trẻ tuổi, giờ đây nó đã thực sự trở thành vùng đất tà ác, là lãnh địa cấm kỵ của các vị thần. Khi xưa vị thần trẻ tuổi chiến đấu với Hư Không Quân đã khiến Thần Vực Vĩnh Hằng bị xé nát tan tành, nơi này sau đó trở thành vết thương lưu lại trên đất của Thần Vực. Trải qua vô số ngàn năm về sau, vết thương đã biến thành vết sẹo xấu xí, vùng đất này cũng đã sinh ra vô số ác ma tà linh.
Vùng đất tà ác quanh năm bị bao phủ bởi làn sương mù xám xịt chết chóc, chặt đứt tất cả thăm dò của thần minh.
Thế nhưng màn sương xám này không thể che giấu được Pha Lê Vĩnh Cửu.
Dưới sự chiếu rọi của Pha Lê Vĩnh Cửu, chúng thần có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện đang diễn ra ở vùng đất tà ác.
Ban đầu các vị thần vốn không muốn thăm dò nơi này, vùng đất tà ác là mối ô nhục của thần vực, là nơi thần minh ngã xuống.
Cho đến một ngày, sương mù tử vong ở cấm địa này ngày càng dày đặc, toát ra tử ý nồng đậm, cứ theo tốc độ này, tin rằng chẳng bao lâu nữa làn sương chết chóc này sẽ lan sang các khu vực khác, cuối cùng ảnh hưởng đến toàn bộ Thần Vực.
Chư thần bèn mượn Pha Lê Vĩnh Cửu để thăm dò chân tướng, cuối cùng bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc vô cùng.
Tử ý nồng đậm như vậy hóa ra lại đến từ một bộ xương khô biết đi.
Nó trông có vẻ yếu ớt vô cùng, thảng như chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi bay cả khung xương kia.
Bộ xương đi đi lại lại trong vùng đất tà ác, trên xương trắng đầy những vết sẹo, có vài mảnh còn không hoàn chỉnh, xương sườn bị thiếu mất hai thanh, xương đùi thiếu mất một cái.
Chỉ có hộp sọ là hãy còn nguyên vẹn, trắng trong như ngọc, ngẩng cao kiêu hãnh.
Điều thu hút các vị thần nhất chính là hốc mắt của nó, tối tăm và u ám giống như vực thẳm, như thể không bao giờ có thể nhìn thấu.
Bộ xương ngơ ngác tiến về phía trước, rất nhanh liền gặp phải kẻ tập kích, đó là một xác chết biết đi.
Xác chết biết đi này cao lớn khỏe mạnh, thế nhưng động tác của nó so với bộ xương kia lại chậm hơn rất nhiều, cả hai cứ thế lao vào nhau, cuối cùng dưới sự trả giả bằng hai chiếc xương sườn, bộ xương đã giết chết xác chết biết đi.
Những xác chết biết đi tại vùng đất tà ác này vốn đều là thi cốt do các vị thần hóa thành sau khi ngã xuống.
Thần minh ngã xuống, thần hồn bị giam cầm trong hộp sọ không cách nào thoát ra, cuối cùng biến thành tinh hoa ác linh.
Bộ xương đánh bại xác chết, từ trên người hắn rút ra hai thanh xương sườn mang theo kim quang của thần gắn vào khung xương trên mình. Sau đó, nó nhặt một cục đá ở dưới đất lên đập thật mạnh vào hộp sọ của xác chết biết đi để hấp thụ tinh hoa oán linh.
Ngày này qua ngày khác, đêm này qua đêm khác.
Bộ xương cứ như vậy hành tẩu trong vùng đất tà ác, không ngừng bị tấn công, cũng không ngừng tấn công kẻ khác.
Dần dần, khung xương của nó ngày một hoàn thiện hơn, cuối cùng máu thịt dần dần mọc ra che phủ xương trắng.
“Nó là thứ gì vậy?”
“Chắc chắn không phải sinh vật vốn sinh sống ở Thần Vực, nó quá tà ác, so với ác ma tà ác nhất của Hư Không Quân thậm chí còn tàn nhẫn hơn”.
“Tại sao ta không thể cảm nhận được chút tà ác nào trên người nó, trái lại còn cảm thấy hào quang thần thánh tỏa ra từ đó”.
“Làm sao có thể, cho dù có là thần minh bị nguyền rủa cũng tuyệt đối không thể toát ta tử ý đáng sợ như vậy được, càng chớ nói đến hào quang thần thánh”.
“Lẽ nào nó chính là Ác Ma Minh Giới mà Hư Không Quân vừa sáng tạo ra?”
“Không, Hư Không Quân không thể tạo ra sinh vật hoàn mỹ như vậy được, nếu không cây Thế Giới đã sớm bị ông ta đạp đổ rồi”.
“Tử ý tràn trề như vậy, tốc độ phát triển đáng sợ như thế, lẽ nào chúng ta không nên làm gì sao?”
“Làm gì chứ?”
“Phái người xâm nhập vào vùng đất tà ác, đánh bại nó, hủy diệt nó!”
“Nói hay lắm, nhưng phái ai đi đây?”
Lời này vừa ra, chúng thần đều im lặng.
Không một ai bằng lòng bước vào vùng đất tà ác, ngay cả kẻ mạnh như Chủ Thần Thánh Điện.
Vùng đất tà ác đã bị nguyền rủa, nếu thần minh bước vào đó, thần cách sẽ chịu tổn thương không cách nào khôi phục được.
Mảnh đất này không chỉ là khu vực cấm thần, ngay cả ác ma của Hư Không Quân cũng không dám bén mảng đến nơi này, bởi vì tử ý bên trong đó cũng có thể làm suy yếu sức mạnh của ma cách.
Theo sự phát triển từng ngày của bộ xương khô, nỗi lo lắng của các vị thần cũng càng ngày càng nặng, thế nhưng vẫn không một ai dám tiến vào vùng đất tà ác để tiêu diệt nó.
Vào lúc chư thần đứng trên đỉnh núi Thánh vì tốc độ phát triển của bộ xương mà ưu sầu thì ở phía bắc của vực sâu, trên đảo Ác Ma của Hư Không Quân, ông ta cũng đang chằm chằm vào quả cầu pha lê màu đen trong tay.
Một người phụ nữ tóc vàng khoác khôi giáp hoàng kim, trên người tỏa ra khí chất cực kỳ thánh khiết đứng bên cạnh Hư Không Quân, lúc này cũng đang chăm chú nhìn quả cầu pha lê kia.
Nơi này là đảo Ác Ma, đại bản doanh của đội quân Ác Ma.
Tất cả sinh linh ở đây đều nằm dưới sự điều khiển của Hư Không Quân, bọn chúng đều chỉ có một cái tên duy nhất, được gọi là Ác Ma.
Người phụ nữ thánh khiết vô song ngay trước mặt này cũng là một Ác Ma, chỉ là cô ta đồng thời có cả hai loại thần tính là thiên sứ và ác ma, cũng chính bởi vì điều này nên cô ta sở hữu sức mạnh mà những Ác Ma khác đều không có.
Cô ta chính là Linh Lung – vị Quang Thiên Sứ trước kia, sau khi Thiên Đạo ngã xuống, cô ta đã thu nạp dấu tích mà Thiên Đạo để lại và đến vực sâu Vĩnh Hằng.
Dựa vào thân phận con gái của Thiên Đạo, cô ta một lần nữa trở thành công chúa của đảo Ác Ma, địa vị duy nhất chỉ thấp hơn Hư Không Quân.
Cách xưng hô vẫn giống như với Thiên Đạo, cô ta cũng gọi Hư Không Quân là phụ thân.
“Phụ thân, chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa?”
“Cứ đợi đi, đợi đến khi nó mọc ra máu thịt, lộ ra xác thịt thối thây, có lẽ con có thể nhận ra bộ mặt thật của nó”.