Tim bị cổ độc công tâm mà nổ tung, nhưng tôi lại chưa chết, không những không chết mà cảm giác khó chịu và mệt mỏi trên toàn bộ cơ thể do tổn hại đến sinh cơ cũng đồng thời biến mất.
Ban đầu tôi cũng không hiểu được, đứng đơ tại chỗ, rất lâu sau đó mới tỉnh ngộ, hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tim là nơi tập trung nguyên khí của cả cơ thể con người, là nơi Tiên Thiên Ngũ Hành ngưng kết ra ti mệnh.
Trái tim vỡ tung mất đi, sẽ được Tiên Thiên Ngũ Hành tự bù đắp vào, cho nên tất cả thương tích mà tôi chịu đều tự phục hồi lại.
Đạo tàng hữu vân, khí tụ thành người, khí tan thành quỷ.
Do trái tim tôi đã phát nổ nên nguyên khí phân tán vào tay chân và xương cốt, bây giờ đã không thể được xem như là người nữa rồi, nhưng do ý thức của tôi chưa bị tản đi, và ba hồn bảy phách vẫn còn trong cơ thể nên vẫn chưa được tính là đã chết.
Không sinh không tử, lại không phải niết bàn, tình huống này chỉ từng xuất hiện trên người của Tỷ Can trong Triều đại nhà Ân Thương.
Nữ Oa giáng họa xuống nhà Ân Thương, cờ Chiêu Yêu triệu hồi ba vị đại yêu từ mộ Hiên Viên.
Tam yêu mỗi người có một số mệnh của riêng mình, trong đó hồ yêu Đát Kỷ rất giỏi mê hoặc.
Một ngày nọ khi đang uống rượu, Đát Kỷ bảo rằng cô ta bị đau tim, vua Chu tìm cách chữa trị nhưng bất thành.
Đát Kỷ nói, chỉ có trái tim thất khiếu linh lung của thánh nhân mới có thể trị khỏi bệnh tim của cô ta.
Tỷ Can triều Ân Thương có danh xưng văn thánh, thế là vua Chu liền triệu Tỷ Can vào cung, vua lệnh thần chết thần không thể không chết, lệnh Tỷ Can phải giao ra trái tim thất khiếu linh lung.
Tỷ Can tức giận, chỉ trích Đát Kỷ làm hỗn loạn triều cương, nhưng ông ta cũng biết rằng mình không thể thoát khỏi họa sát thân này.
Chỉ hướng về Thái miếu cúi đầu lạy tám lần, nói: “Thành Thang tiên vương, người há biết Ân Thọ hủy đi thiên hạ hai mươi tám đời của người! Tuyệt không phải do thần trung!” Nói xong, Tỷ Can cởi bỏ y phục, dùng kiếm rạch ngực, tự moi tim ném xuống đất.
Tỷ Can là người tu hành, tuy mất đi tim nhưng lại không đổ giọt máu nào.
Buộc lại quần áo liền nhanh chóng cưỡi khoái mã đi tìm Khương Tử Nha kiếm cách sống sót, nào ngờ trên đường gặp Thân Công Báo đóng giả người phụ nữ rao bán rau không tim.
- Giải thích rau muống rỗng ruột nên gọi là rau không tim.
Hết giải thích.
Vì tò mò nên nhiều lời hỏi một câu, đổi lại nhận được câu dự ngôn “Rau không tim thì sống, người không tim ắt chết” đã lấy đi mạng sống của ông ấy.
Tình hình hiện tại của tôi cũng như Tỷ Can lúc đó vậy, tim đã mất đi rồi nhưng người vẫn còn sống.
Chỉ cần không bị người khác phát hiện huyền cơ, trong thời gian ngắn sẽ không chết.
Sợ nhất là bây giờ tôi bị người khác biết tôi đã không còn trái tim, một khi biết rồi, chắc chắn sẽ chết.
Ngay lập tức, tôi nhanh chóng chỉnh lại quần áo trên người, bắt lấy kiếm Vấn Thiên trong tay, giả vờ như tinh thần rất sảng khoái và tiếp tục đi về đỉnh núi.
Chuyện không còn trái tim trừ bản thân thì phải giấu hết tất cả mọi người, ngay cả đến Thùy Họa cũng không được biết, nếu không tôi chắc chắn sẽ chết.
Một đường đi lên, cho đến khi lên đến đỉnh núi cũng không thấy một con Phong Cổ nào nữa.
Lối mà Thùy Họa đi là lối vào, Phong Cổ lác đác vài con, lúc này đang chiến đấu sống chết với Kỳ Lân Phong Hậu trên đỉnh núi.
Cơ thể của Kỳ Lân Phong Hậu phát ra ánh màu rực rỡ, lấp lánh chuyển động, kích thước cơ thể nhỏ hơn một chút so với ong thợ kỳ lân bình thường.
Cũng chính vì thế, tốc độ của cô ấy đã đạt đến giới hạn, căn bản là không thể nắm bắt được quỹ tích chuyển động của nó.
Trong tình trạng không sử dụng đao Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn, Thùy Họa phải chiến đấu rất chật vật, thấy tôi ung dung bước đến, cô ấy tưởng tôi không bị làm sao, liền không giữ lại gì mà vận hành lực pháp tắc của Phá Quân, làm bật ra Tiên Thiên Canh Kim của bản thể, giết đến Phong Hậu kêu la thảm thiết.
Phong Hậu biết mình đấu không lại, lại thấy Thùy Họa có thêm trợ thủ, liền vội vàng bay về hướng vực sâu huyết luyện.
Tốc độ của cô ấy cực nhanh, như tia chớp vậy, nhưng khi tên của A Lê xuyên không mà đến, thì Phong Hậu vẫn không thể né được.
A Lê liên tục bắn ra ba mũi tên, mũi tên đầu tiên được bắn ra, mũi tên thứ hai đụng trúng đuôi của mũi tên thứ nhất, mũi thứ ba cũng đụng trúng đuôi của mũi thứ hai, khiến cho tốc độ của mũi tên đầu tiên được đẩy lên cực hạn, khóa chặt nơi có ti mệnh nguyên thần của Phong Hậu.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang ầm trời, cả cơ thể và thần hồn của Phong Hậu cùng lúc phát nổ trong không trung, trông như một màn pháo hoa đầy màu sắc vậy.
Ngay khi Phong Hậu chết đi, Thất Thập Nhị đỉnh của núi Không Minh tràn ngập ma ý.
Đỉnh núi bắt đầu rung chuyển, mặt đất dao động không ngừng.
Từ hướng của vực sâu huyết luyện truyền đến một cỗ thần niệm mạnh mẽ vô song, quét khắp bốn phương tám hướng.
Theo sau đó là âm thanh chất chứa oán niệm tột cùng cất lên: “Các ngươi đây là đang tự tìm đường chết!” Trong âm thanh chứa một thần niệm cực kỳ mạnh mẽ, nhưng vẫn còn chưa đạt đến cảnh giới thiên tôn, điều này chứng tỏ chúng tôi đã thành công trong việc ngăn chặn nghi thức trùng tụ ma thân của Bách Lý Xuân Thu.
Tuy rằng hiện giờ thì hắn vẫn còn rất mạnh, nhưng không phải là sự tồn tại bất khả chiến bại nữa rồi.
Thùy Họa gấp gáp xuống núi, còn tôi vì mất đi trái tim nên không thể sử dụng chân khí được nữa, sợ bị cô ấy phát hiện điều bất thường nên đã nắm lấy tay cô ấy từ đằng sau.
“Chúng ta từ từ đi, không gấp.
” Tôi trìu mến nói với cô ấy.
“Được.
” Thùy Họa bị tôi nhìn đến ngượng, nhẹ giọng đáp lại.
Không có tiền lệ nào được tìm thấy cho tình huống hiện tại của tôi cả, việc Tỷ Can moi tim tuy được Đạo tàng ghi chép lại, nhưng sau đó thì không còn thông tin gì nữa.
Nên là tôi cũng không biết tôi có thể sống được bao lâu nữa, và làm thế nào để sống tiếp được.
Cùng cô ấy mười ngón đan chặt vào nhau, cả đoạn đường thường ngắm nhìn góc nghiêng xinh đẹp của cô ấy.
Lời người sắp chết, ngôn từ thiện lành, huống chi tôi còn đang đối mặt với tình yêu của cả cuộc đời.
Có thể tưởng tượng được ánh mắt dịu dàng biết bao khi tôi nhìn Thùy Họa, đến nỗi chỉ nhìn tôi thôi cũng đủ làm cô ấy đỏ cả mặt.
“Nơi này không tốt, anh còn tán tỉnh lung tung.
” Thùy Họa trách cứ.
“Chỉ là nhớ tới Hộ pháp Thiên tôn Phá Quân và Ma Đạo Tổ Sư của thành Thải Vân.
” “Đúng vậy, sau khi giải vây thành Thải Vân thì Ma Đạo Tổ Sư đã rời đi, với tính cách của Phá Quân cũng sẽ không mở miệng giữ ông ấy lại.
Tạ Lan, anh biết không, tiếc nuối lớn nhất của Phá Quân chính là không giữ Ma Đạo Tổ Sư ở lại.
Nếu năm đó bà ấy chịu mở miệng giữ lại Ma Đạo Tổ Sư, thì sau này Ma Đạo Tổ Sư cũng sẽ không gặp được người kia nữa.
” “Người đó là ai?” “Còn có thể là ai, chính là vị đó của Âm ti.
” Tôi rất muốn nghe dưa liên quan đến Ma Đạo Tổ Sư, nhưng Thùy Họa một chút cũng không muốn đề cập đến kiếp trước của Phật Gia.
Sau khi xuống núi, đệ tử Ma đạo thấy tôi và Thùy Họa trở về bình an vô sự thì trong tâm tràn đầy nét vô cùng tự hào.
Nhân đạo, Tiên đạo, Dã Tiên, thử hỏi có nhà nào có thể chỉ ra được ba người tham chiến nhanh chóng giải quyết một đỉnh núi Cổ? Cho dù là Tạ Lưu Vân, với kiếm Kinh Phù Vân muốn hắn xuất chiến đỉnh Phong Cổ, e là cũng khó mà đánh tiếp, Phong Cổ thì còn được, chứ Phong Hậu thì chắc chắn hắn không thể giết chết được.
Tôi đã dùng hết sinh cơ, mới có thể tiêu diệt được hết Phong cổ, cuối cùng còn bỏ cả một trái tim người nữa.
Từ khi trở thành Ma Đạo Tổ Sư, tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi với những đệ tử Ma đạo luôn phụng mệnh tôi, hôm nay là lần duy nhất tôi không cảm thấy áy náy.
Tôi thản nhiên nhìn vào mắt họ, thấy trong ánh mắt của họ cháy rực một ngọn lửa hy vọng.
Trận đỉnh Phong Cổ, đã khiến bọn họ thấy được hi vọng về ngày Ma đạo trở lại, khiến họ thấy được sự sống dậy của Phá Quân, thấy được sự mạnh mẽ của Ma Đạo Tổ Sư.
“Tạ Lan, ngươi lại làm ta ngạc nhiên rồi.
Ba mươi sáu Phong Vương đỉnh Phong Cổ có lực chiến thuộc đỉnh cao Hợp đạo, trăm ngàn ong tướng đều gần như là Hợp đạo, ong thợ lại không đếm xuể, ngươi có thể từ hang động lối thoát, một đường giết đến đỉnh núi, với lực chiến này sợ rằng trong thời kỳ hoàng kim của Phá Quân hiện tại thì cũng không thể làm được đó?” Tạ Lưu Vân bước đến nói.
Lời của Tạ Lưu Vân đã làm dấy lên nghi ngờ của Thùy Họa, cô ấy nhìn tôi lướt từ trên xuống dưới và nói: “Hèn gì cả đoạn đường em đi gặp chẳng được bao nhiêu Phong cổ, thì ra bọn chúng đều đi đối phó anh rồi.
Anh đã làm thế nào vậy?” “Em quên rồi sao, anh đạo võ song tu, kiếm của anh rất nhanh.
” Tôi cười nhạt nói.
Người kinh ngạc không chỉ mình Tạ Lưu Vân, Ngạo Hàn và toàn bộ thủ lĩnh Dã Tiên sắc mặt ảm đạm, ánh mắt của bên Tiên đạo khi nhìn tôi cũng nghiêm trọng hơn.
Bọn họ chỉ biết lực chiến tôi thể hiện ra rất đáng sợ, mà không biết cái giá tôi phải trả nó như thế nào.
Đạo võ song tu đúng thật rất mạnh, nhưng không hẳn mạnh như họ tưởng tượng.
Gió trăng còn đó, tim đã trống không, câu dự ngôn này bây giờ đã ứng nghiệm một cách hoàn mỹ.
Bên trong huyền quan, ngọn gió phục sinh và trăng tròn của Nguyệt ma vẫn còn, riêng Tạ Lan tôi đã rỗng mất quả tim, tính mạng khó giữ.
“Anh thực sự không phá vỡ giao ước của chúng ta chứ?” Thùy Họa nghi ngờ không thôi, lại hỏi thêm một câu.
“Không có.
” Sau khi quét sạch Thất Thập Nhị Đỉnh, chúng tôi chỉ còn lại một chiến trường cuối cùng, vực sâu huyết luyện.
Do nghi thức trùng tụ ma thân của Cổ Ma Bách Lý Xuân Thu đã bị chặn lại, đợi đến khi chúng tôi đến được vòng ngoài của vực sâu huyết luyện thì đã không kịp tuyên chiến với tế tư của Cổ Thần Tông, mà đã đóng quân dựng trại, chỉnh đốn tam quân.
Khi đến núi Không Minh, đệ tử Ma đạo chỉ đến ba ngàn quân, bây giờ trận doanh của Ma đạo đã mở rộng lên gần hai vạn quân.
Đây là do tin tức ở núi Không Minh còn chưa được truyền ra, nếu đợi đến chiến sự ở đây kết thúc, không thể tưởng tượng được còn có bao nhiêu đệ tử Ma đạo trong thiên hạ sẽ đổ xô đến Hàn Hoang nữa.
Mà đáng tiếc thay, khí số Ma đạo trong cờ Chiêu Hồn của tôi không những không tăng lên, mà còn giảm đi nữa.
Nguyên nhân chỉ có thể là, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể chết đi.
Hiện giờ, chống lưng của Ma đạo là Sát Phá Lang tam phương tứ chánh, nếu tôi chết đi, thì chỉ còn lại Thùy Họa và Khương Tuyết Dương, họ sẽ không thể gánh nổi cờ Chiêu Hồn.
Trận chiến cuối cùng này định sẵn sẽ vô cùng tàn khốc, chỉ dựa vào cảm giác thần niệm của Bách Lý Xuân Thu phóng ra lúc hắn truyền âm liền biết được.
Trận doanh của mỗi nhà cũng đều im lặng cả.
Thùy Họa yên tâm ở trong lều thiền định, hấp thụ Tiên Thiên Canh Kim, hồi phục pháp tắc Phá Quân.
Vốn dĩ tôi cũng phải như cô ấy vậy, lực pháp tắc Thất Sát của tôi cũng đã cạn kiệt, kiếm ý huyền quan cũng đã trống rỗng, cần được hồi phục trước khi đại chiến diễn ra.
Chỉ là hiện tại tôi cũng không cần thiết nữa… Sau khi Thùy Họa đã nhập định, một mình tôi ra khỏi lều trại.
Núi Không Minh không có ngày đêm, trên trời cũng không có ánh sáng sao trăng gì.
Lúc này đây, đệ tử Ma đạo cũng đã nghỉ ngơi, cả doanh trại đều yên ắng không thôi.
So sánh với Nhân, Thiên hai đạo và Dã Tiên, lầu trại của đệ tử Ma đạo là đơn sơ, nguyên thủy nhất.
Đến lều ngủ cũng không đủ, những âm nhân theo thần bà cùng đến đây đều ngồi thiền tại chỗ cả.
Vài người trông thấy tôi, đọc ra danh hiệu đạo tổ và muốn hành lễ với tôi.
Tôi đưa tay ngăn lại, ra hiệu đừng làm kinh động đến người khác.
Trong lòng ngũ vị tạp trần, đột nhiên nhớ lại bóng lưng của Ma Đạo Tổ Sư trong trấn hồn quan.
Sống như nào, chết lại ra sao, nếu ta muốn đi, ông trời làm gì được ta? Ma Đạo Tổ Sư có thể tùy ý xoay người mà rời đi, nhưng tôi thì sao, xuất sư chưa thành mà người lại chết trước, ngày Ma đạo tái xuất đang ở gần, chẳng lẽ tôi lại chết giữa lúc họ đang háo hức chờ đợi sao? Tôi không cam tâm, tôi còn có rất nhiều việc vẫn chưa làm mà, vẫn còn rất nhiều người tôi chưa gặp được, ví dụ như hai vị thiên tôn còn lại của Ma đạo.
Tôi vẫn còn biết bao ân oán chưa xong, vẫn chưa thảo phạt Dã Tiên ngáng đường nữa.
Điều quan trọng nhất là tám từ mà tôi không nỡ gánh vác lấy: Chúng sinh bình đẳng, hữu giáo vô loại.
Giáo lý Ma đạo tôi đã biết từ lâu, nhưng đó giờ vẫn chưa từng làm được.
Đi đến đầu một ngọn đồi, tôi mơ hồ thấy một bóng người trên đó, hiện giờ tôi không thể dùng thần niệm nữa, chỉ có thể đi đến gần mới mới biết là ai.