Nhưng hiện tại tôi đã thành kẻ không còn trái tim, đừng nói Uy Nhi không còn, những người khác cũng như đám mây bay qua trái tim tôi vậy.
Gió trăng còn đó, tim đã trống không, đương nhiên cũng không còn nhớ về ai nữa, kể cả Thùy Họa.
Nếu không phải tôi và Thùy Họa có danh phận vợ chồng, thì cô ấy với tôi cũng giống như người qua đường vậy.
Uy Nhi là một tia duyên trần của Bắc Âm Đại Đế, vào khoảnh khắc tim tôi vỡ tung, đoạn trần duyên cũng tan theo mây khói, cô ấy đương nhiên có thể cảm nhận được.
“Theo Cô về Âm ty đi.
Ngươi mang vận mạng của Thất Sát, đây là điều cấm kị của Thiên đạo, sau khi chết đi cũng sẽ không niết bàn trùng sinh, và cũng không vào lục đạo luân hồi.
Đợi khi mệnh cách Thất Sát quay về hư không, thì cũng là lúc thần hồn ngươi tan biến.
Hắn có thể lưu lại một tia tàn hồn nhằm hỗ trợ mệnh cách Thất Sát, nhưng ngươi thì không có bản lĩnh này.
” Bắc Âm Đại Đế ảm đạm nhìn tôi nói.
“Không đi.
” Tôi từ chối.
“Sẽ chết đấy.
” “Ma Đạo Tổ Sư nếu sợ chết, khi ấy hà tất lại phải đi Vực Trả Hồn chịu sát cục?” Tôi nói.
“Ngươi biết chuyện giữa Cô và hắn sao? Có phải trong trấn hồn quan hắn đã nói với ngươi không?” Bắc Âm Đại Đế hỏi “Hắn không nói gì cả, ta chỉ suy đoán từ nhân quả luân hồi của cô thôi.
” “Ngươi đoán không sai, Ma Đạo Tổ Sư đúng là vì Cô mà chết, cho nên Cô mới nhập thế luân hồi để trả đoạn nhân quả này.
Hôm nay Cô đến, chính là không muốn thấy ngươi chết đi.
” “Ta sẽ không theo cô đến Âm ti đâu, hơn nữa người cô nợ là hắn không phải là ta.
” Bắc Âm Đại Đế rơi vào trầm mặc, nhìn về trời đất bao la, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.
Đôi mắt u minh đen như mực kia cũng bao phủ một tầng sương, ánh sáng mờ dần.
Trầm mặc hồi lâu, Bắc Âm Đại Đế phất nhẹ tay, tôi lập tức cảm thấy nơi đỉnh núi chúng tôi đang đứng bắt đầu nứt vỡ khỏi chủ thế giới, đứng độc lập trong hư không.
Đây là kết giới, ngăn chặn việc dùng thần niệm để thăm dò, là thủ đoạn mà chỉ có Thiên Tôn mới có.
“Trời đất bao la, không biết điểm dừng.
Nhật nguyệt tuần hoàn, xong lại bắt đầu.
Cô còn nghĩ nhân quả có thể luân hồi mà trả, nhưng lại quên mất hắn đã thân hóa hi di, trở về cùng đất trời.
Như vậy mà nói thì, nhân quả Cô nợ hắn vĩnh viển không thể trả hết được.
Vừa nói, hai hàng lệ đen như mực vừa chảy dài trên mặt Bắc Âm Đại Đế.
Nước mắt vừa rơi, tôi liền cảm nhận được nơi sâu thẳm trong tâm hồn dâng lên nỗi bi ai.
Nhịn không được mà rơi vào nỗi buồn vô tận cùng cô ấy.
Thực ra thì quỷ không có nước mắt, cái gọi là quỷ khóc chỉ là âm tiết phát ra tương tự như tiếng khóc mà thôi.
Bắc Âm Đại Đế là chủ của Âm ty, nên càng không thể khóc.
Nhưng mà Bắc Âm Đại Đế lại ở trước mặt tôi mà rơi xuống nước mắt u minh.
Ở nơi Cửu U Âm Ty mà tôi không biết, do Bắc Âm Đại Đế rơi nước mắt nên, vạn quỷ cũng đồng loạt ngẩng đầu, hướng ánh nhìn về Nhân gian.
Sứ giả giám sát Lục đạo, Quỷ đế ngũ phương, Mạnh Bà, mười tám tầng địa ngục, khổ giới Tu La, mười ba trạm Âm ty, thập điện Diêm vương, Ngũ đại phán quan, kể cả Địa Tạng vương Thiên Tôn ở địa ngục Vô gian cũng đều ngước nhìn Nhân gian… “Rốt cuộc năm đó Đạo Tổ chết như thế nào vậy?” Tôi nhìn cô ấy bi thương nhịn không được mà hỏi.
“Quá khứ đều đã qua hết rồi, Cô tuy là không thể buông bỏ, nhưng cũng không muốn nói chuyện này với bất kỳ ai nữa.
Trên người ngươi có bóng hình của hắn, nếu ngươi chết, thì trên thế giới này sẽ không còn hắn nữa.
Một thế giới không có hắn thì cô đơn biết bao!” “Ta sẽ không đi theo cô, càng sẽ không cầm theo cờ Chiêu Hồn mà trở về Âm ty với cô.
” Trận đánh cuối cùng này định sẵn sẽ vô cùng bi thảm, cờ Chiêu Hồn ắt sẽ thu thập được vô số ý chí anh dũng của đệ tử Ma đạo.
Tôi phải ở lại đây, đem toàn bộ tên của bọn họ khắc lên cờ Chiêu Hồn.
“Cô hiểu được tâm ý của ngươi, chỉ là nếu ngươi chết rồi thì Ma đạo sẽ còn hy vọng sao?” “Có.
Chúng sinh bình đẳng, hữu giáo vô loại.
Chỉ cần vẫn còn có người nhớ đến tám chữ này, thì Ma đạo sẽ vĩnh viễn không bị tiêu vong.
” “Ha ha, ra là tám chữ này đã hại cả đời của hắn.
” Bắc Âm Đại Đế cười buồn một cái và nói.
“Ta có thể cầu cô một chuyện không?” Tôi hỏi.
“Nói đi” “Sau khi tôi chết, huyền quan nhất định sẽ sụp đổ, cô có thể giúp ta lấy cờ Chiêu Hồn của Ma đạo đưa cho Thùy Họa không?” “Cô là chủ của Âm ty, vì sao lại phải giúp ngươi làm việc này?” “Nếu không phải vì Ma Đạo Tổ Sư chết, Hộ pháp Thiên tôn Phá Quân hà tất phải cầm đao xuống Âm ti, cô chỉ biết cô nợ Đạo Tổ, nhưng lại quên mất chính mình cũng nợ Phá Quân năm đó.
” Sau khi Đạo Tổ chết đi, Phá Quân khó mà chịu đựng được nên đã xách đao xuống Âm ty.
Đời này, sau khi tôi chết, không biết Thùy Họa sẽ điên cuồng đến như thế nào nữa.
Phá Quân sát phạt vô song, vì tình mà có thể phá được.
Tôi không muốn cô ấy lặp lại thảm kịch năm nào, cờ Chiêu Hồn trao cho cô ấy, thì cô ấy sẽ không giống như Phá Quân năm đó nữa.
Ma đạo có thể không có Ma Đạo Tổ Sư, nhưng tuyệt không thể không có tướng sát phạt.
“Nếu không phải vì Cô, bọn họ vốn đã thành đôi thần tiên quyến lữ rồi.
Được rồi, Cô hứa với ngươi.
” Bắc Âm Đại Đế nói.
Khi Bắc Âm Đại Đế rời đi, đã dặn dò tôi một câu, thế gian này không có người ắt sẽ chết cả, trong vực sâu huyết luyện tôi còn có thể tìm được một sợi sinh cơ, nhưng cô ấy lại khuyên tôi không nên có suy nghĩ mong cầu sợi sinh cơ này.
Bởi vì nếu tôi mượn sợi sinh cơ này mà tái sinh, hậu quả sẽ còn đáng sợ hơn cả chết, hơn nữa còn khiến Ma đạo gặp họa diệt vong.