Từng câu từng chữ của họ đã khiến tất thảy nguy cơ của Ma đạo bày ra trước mắt thiên hạ.
"Tạ Lan, đại quân của Dã Tiên rất nhanh sẽ đến đây, nếu ngươi không chịu từ bỏ hậu duệ của Tổ Long, Ma đạo bại trận là cái chắc!" Đinh đạo sĩ ra tối hậu thư, chỉnh đốn hàng ngũ quân binh đồng thời chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến.
Trong mắt bọn họ Ma đạo sớm đã bị ép đến đường cùng, kết cục của việc ngoan cố chống cự là Ma đạo sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Tạ Lưu Vân thở dài một hơi, hắn là người hiểu rõ nhất thế khó của tôi.
Nếu bây giờ Ma đạo bị tiêu diệt, một mình Nhân đạo nhất định không chịu nổi áp lực của Tiên đạo.
Dã Tiên liên minh với Tiên đạo, mà Long tộc cũng sắp sửa xuất thế, nếu Ma đạo cứ thế bị tiêu diệt, cho dù là Hàm Cốc Quan của Nhân đạo tái xuất, Nhân đạo cũng địch không lại Tiên đạo.
Năm đó Nhân đạo, Tiên đạo và Âm ty cùng nhau liên thủ, đánh đổi bằng hàng triệu sinh mạng, bao nhiêu thiên tôn ngã xuống cũng không thể kéo được Ma đạo từ thần đàm xuống.
Nếu không có Phá Quân vác đao xuống âm ty, cuộc chiến phong thần không biết phải kéo dài bao lâu nữa mới kết thúc.
Bây giờ một đám hề không cùng đẳng cấp mà cũng dám trâng tráo bàn luận về vận mệnh của Ma đạo, quả là ông trời trêu người mà.
"Bạch Tham Quân, dẫn đệ tử Ma đạo xuống núi nghênh chiến.
" "A Lê, nhóc đi canh giữ đại bản doanh của Ma đạo.
" "Kiêm Hà tướng quân, cô sẽ là tướng tiên phong của Ma đạo.
" Tôi quả quyết hạ lệnh.
Thùy Họa không ở đây, Kiêm Hà chính là chiến lực mạnh nhất của Ma đạo, cô ấy có thể dùng huyết mạch Huyễn ma để mô phỏng Thất sát kiếm liên hoàn chiêu của tôi, nhiệm vụ đối đầu trực diện với đòn tấn công của đại quân Dã Tiên chỉ có thể giao cho cô ấy.
Mũi tên của A Lê chỉ có thể giết từng người một, chắc chắn không thể địch lại đội quân hùng mạnh của Dã Tiên.
Ngạo Phong không thể ra mặt, bởi vì bọn chúng vốn vì hắn mà đến, và cũng sẽ không để hắn dễ dàng rời khỏi đây.
"Chúng ta đi rồi, còn huynh thì sao?" A Lê hỏi.
"Cứ làm theo lệnh của ta.
"Tôi đáp.
"Được, vậy ta sẽ nghe theo lệnh huynh lần nữa.
Nếu huynh chết, bọn chúng cũng sẽ phải bồi táng theo!" Ánh mắt A Lê quét một lượt qua những người của ẩn thế tông môn, tựa như muốn ghi nhớ hết toàn bộ dáng vẻ của họ.
A Lê là người đầu tiên xuống núi, Bạch Hà Sầu ý nhị nhìn tôi, sau đó cũng đem đệ tử của Ma đạo xuống Thiên Trì.
"Anh nhất định sẽ không sao đúng không?" Kiêm Hà thâm tình nhìn tôi hỏi.
"Sẽ không sao đâu.
" "Có một chuyện em muốn nói với anh, thực ra chị Thùy Họa đã nhận em làm em gái rồi.
" "Ừ.
" Thực ra đây là chuyện đã nằm trong dự đoán của tôi.
"Chị Thùy Họa còn nói, chờ đến ngày tổ đình của Ma đạo mở lại, chị ấy sẽ cho phép anh cưới em.
" Câu này Kiêm Hà không nói trước mặt mọi người mà dùng thần niệm để nói với tôi.
"Em đang đợi anh.
" Kiêm Hà dùng thần niệm nói xong bốn từ này xong liền bay xuống Thiên Trì.
Nhìn theo bóng lưng dần khuất của cô ấy, tôi cười khổ trong lòng, tâm cơ của Thùy Họa cũng thật thâm sâu, tổ đình của ma đạo, không biết bao giờ mới mở trở lại.
Tuy vậy, tôi thực sự mong rằng ngày đó sẽ đến.
Sau khi toàn bộ người của Ma đạo rút lui, trên Thiên Trì chỉ còn lại hai người là tôi và Ngạo Phong.
"Đạo Tổ, ngươi sẽ giao ta cho bọn chúng sao?" Ngạo Phong đột nhiên hỏi, sắc mặt hơi tái đi.
Mưu đồ của bọn chúng không giống với Ma đạo, Ma đạo hy vọng có thể dùng long mạch để cải thiện vận mệnh còn cái bọn chúng muốn lại là cơ thể của Ngạo Phong.
Huyết mạch của tổ long, long mạch nguyên lực, long tinh, long châu, kể cả máu, vảy và gân cốt của rồng, tất cả đều là bảo vật cực kỳ quý hiếm của trời đất.
Trong đó, thứ quý hiếm nhất chính là huyết mạch của tổ long, nếu có thể luyện hóa và hấp thu nó vào trong cơ thể, liền có thể một bước trở thành cao thủ nửa bước thiên tôn.
Thậm chí tương lai còn có thể nhờ nó mà một bước thăng thiên, trở thành thiên tôn.
Nửa bước thiên tôn nhiều không đếm xuể, nhưng thiên tôn lại chỉ có hiếm hoi vài người, muốn trở thành thiên tôn không chỉ cần thiên phú vượt bậc, mà còn phải có ý chí kiên định và cơ duyên ngàn năm có một.
Tài nghệ là do trời định, không thể thay đổi, ý chí bọn họ cũng có, nếu không cũng sẽ không từ bỏ hồng trần mà sống cuộc đời ẩn dật như vậy.
Cái mà bọn họ còn thiếu chính là cơ duyên.
"Nếu bọn chúng muốn động vào cậu, trước hết phải bước qua xác tôi đã.
" Tôi nhìn vào mắt Ngạo Phong nghiêm túc nói.
Sau khi chết, tôi không quản nổi việc thiên tai lụt lội, nhưng trước khi chết, sinh mạng của từng đệ tử Ma đạo đều do tôi gánh vác.
Cờ Chiêu Hồn là một trách nhiệm nặng nề mà Ma Đạo Tổ Sư không thể trốn tránh.
Chỉ cần tôi còn sống, Cờ Chiêu Hồn cũng sẽ mãi sừng sững ở đó.
Nói xong tôi dặn Ngạo Phong ở yên một chỗ, sau đó một mình đi về phía đám người của ẩn thế tông môn.
"Các người có thể dự đoán được trời sẽ phát ra sát cơ trên bầu trời ở Thiên Trì, tính ra Ma đạo ta mất đi tướng quân Phá Quân và còn đoán được sách lược của chúng ta, nhưng còn có một chuyện nữa không biết các người có tính ra không.
" Tôi nói.