Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 35 - Chương 35: Mạch Mạch Hàm Tinh (1).

Chương 35: Mạch Mạch Hàm Tinh (1).

Cha tôi hỏi tôi vì sao Bạch lão quỷ lại phối cho tôi một mối âm hôn như thế, mà những nguyên do trong này lại vô cùng phức tạp, tôi không có cách nào để giải thích cả, chỉ có thể nói với ông chuyện này có liên quan để việc trộm mạng mà thôi.

Cha mẹ tôi nghe thế liền không hỏi thêm gì nữa, hai ông bà bắt đầu nhìn nhau rồi trầm mặc, tôi biết sự việc trộm mạng này sợ nó vẫn luôn là cái đinh ghim trong lòng họ.

Âm hôn cũng là hôn, ở nông thôn thường xuyên có người tổ chức linh đình, ví dụ như họ hàng xa của tôi cũng thế.

Nhưng hôn sự giữa tôi và Hoàng Hà Nương Nương lại khác, chúng tôi là phối âm dương, người sống cưới người chết có quá nhiều cấm kỵ, rất dễ bị người ta bàn tán ra vào.

Mà Hoàng Hà Nương Nương vốn là tồn tại trong truyền thuyết ở hai bên bờ sông Hoàng Hà rồi, cưới cô ấy về chắc chắn sẽ là một chuyện kinh thiên động địa đó có được không? Cho nên hôn lễ của tôi phải tiến hành trong âm thầm, ngay cả anh chị dâu tôi cũng không thông báo, gia đình anh tôi ở bên nhà mới chứ không phải nhà cũ, đợi sau khi cưới Hoàng Hà Nương Nương về rồi xem tình hình thế nào mới nói cho họ biết.

Tuy Giao Nhân Lệ có thể khiến âm thân của Hoàng Hà Nương Nương vĩnh cố, nhưng âm thân thì cũng chỉ là âm thân mà thôi, ai cũng không biết được cô ấy có thích nghi với cuộc sống của người phàm hay không đâu.

Sau khi quyết định mọi việc, cha mẹ tôi bắt đầu tu sửa lại phòng ốc.

Đáng lẽ cha mẹ tôi tính xây cho tôi một căn nhà mới, nhưng tôi đã từ chối nhận nó.

Từ đây tới tiết Hạ Nguyên còn không tới hai tháng, ai mà biết được đến lúc đó sẽ xảy ra biến cố gì cơ chứ.

Huống hồ chi, nếu như tôi cưới Hoàng Hà Nương Nương làm vợ, tương lai chắc chắn sẽ không ở trong thôn này nữa đâu.

Sau cùng cha mẹ tôi quét sơn lại hết nguyên căn nhà, thay giường mới, drap nệm mới, còn mua thêm cái tủ áo, đến bàn trang điểm cũng sắp xếp luôn.

Chuẩn bị mọi thứ trong nhà xong, tôi đi ra chỗ hàng mã ngoài thị trấn.

Khi Bạch lão quỷ đi từng nói phải cho Hoàng Hà Nương Nương mặc áo giấy, bảo tôi phải đi tìm chỗ bán hàng mã mà ông quen biết ngoài thị trấn để đặt mua cho cô mấy bộ đồ giấy thiết kế theo kiểu dáng hiện đại bây giờ.

Tiệm hàng mã này nằm ở phía bên cầu Đại Thạch ngay lối vào phía tây của thị trấn, và nó rất gần với Nghĩa trang Nhân dân, nơi được xây dựng quy mô khi chuyển đổi công xã.

Xung quanh tiệm hàng mã không có căn nhà nào, xung quanh chỉ toàn là cây cối mà thôi.

Bên phía Nam đều là cây dâu tằm trắng, hàng liễu thì ở phía Bắc, phía Đông là những tán cây hòe, mảnh rừng chi dương nằm ở phía Tây, mà tiệm hàng mã đó lại nằm ngay giữa gốc cây Bách cổ thụ không biết đã ở đó bao nhiêu năm rồi.

Tôi càng nhìn càng thấy không ổn, dâu liễu dương hòe bách, đây không phải là ngũ âm chi mộc trong thuật phong thủy thường nói tới sao? Ngũ âm có đủ, chính là đất tụ âm đây mà.

Có như nào thì cũng không ngờ tiệm hàng mã này lại ở trên mảnh đất tụ âm thế này.

Cửa tiệm hàng mã đóng kín bưng, tôi đứng gõ cửa một hồi lâu, mới nghe được có một người phụ nữ trả lời tôi bằng giọng nói cộc cằn, cô nói hiện đang có khách, bảo tôi chờ ở ngoài đó chút đi.

Tôi thấy thời gian còn sớm, cũng không gấp lắm, nên đã ở ngoài cửa vừa đợi vừa hút thuốc.

Tầm khoảng nửa tiếng sau, cánh cửa liền mở ra, bên trong có một người đàn ông mặc đồ đen bước ra ngoài.

Người này đội chiếc mũ, dưới chiếc mũ đó ẩn hiện một khuôn mặt trắng bệch không có một giọt máu.

Khi đi ngang qua người tôi, anh ta vô tình quét mắt nhìn tôi một cái, sau đó bước nhanh rời khỏi.

Tôi nhìn bóng lưng của người đó, rất nhanh đã phát hiện ra điều không ổn.

Trên người anh ta đều là màu đen, ngoài ba lớp trong ba lớp, vạt áo đối nhau, rõ ràng chính là áo liệm mặc cho người chết ở nơi chúng tôi.

Với lại anh ta không có bóng, bước đi khập khiễng, phía trên đôi dép con cóc không dính một chút bùn đất nào.

Ở nơi chúng tôi, chỉ có người chết mới mang dép con cóc thôi trời ạ.

“Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì vào đi.

” Một người phụ nữ đẹp lão đang dựa vào khung cửa lạnh lùng nhìn tôi mà nói.

Tôi không vội đi vào, rồi tôi hỏi bà vừa nảy người đàn ông đi ra từ tiệm của bà là ai thế? “Anh ta là ai không phải cậu sớm đã biết rồi sao?” “Không lẽ anh ta là quỷ thật sao?” Rồi tôi liên tưởng lại tiệm hàng mã của bà ở trên mảnh đất tụ âm, tôi lại nhịn không được hỏi một câu: “Cửa tiệm này của bà đừng nói là quỷ cũng nhận đơn nha?” “Làm sao, không lẽ cửa tiệm của tôi có thứ gì có thể cho người sống sử dụng à?” Bà ta nhướng mày hỏi tôi.

Tôi lập tức không lời nào đối đáp được.

Cửa tiệm này của bà ta bất luận là giấy tiền hay thợ mã, có món nào không phải đốt cho người chết sử dụng đâu, chỉ là tôi không ngờ bà ta sẽ trực tiếp nhận mối làm ăn của quỷ mà thôi.

Ban ngày gặp ma khiến lòng tôi không thoải mái cho lắm, nhưng nghĩ đến cửa tiệm này là do lão Bạch giới thiệu cho tôi, nên tôi chỉ đành căng da đầu bước vào.

Sau khi vào trong, người phụ nữ đó hỏi tôi muốn gì.

Tôi nói tôi được Bạch lão quỷ giới thiệu cho đến đây, cần làm vài bộ đồ giấy đốt cho cô gái trẻ phối âm hôn sử dụng, lấy những mẫu mã hiện đại bây giờ ấy.

“Mẫu hiện đại à? Cũng hiếm gặp thật.

” Bà ta lầm bầm một câu.

“Có thể làm không?” Tôi liền hỏi.

“Làm thì cũng làm được vài mẫu, chỉ là hơi tốn thời gian, bởi vì phải làm từng cái từng cái.

” Đồ dùng để đốt cho người chết, đa phần đều dựa theo thời xưa mà làm, quần áo giấy cũng thuộc các mẫu mã cổ trang.

Thợ mã trong tiệm của bà cũng là tạo hình thời phục cổ, vàng mã cũng sử dụng giấy vàng, đến cả những con dấu đều là thủ công làm ra.

Không giống những gì tôi từng thấy trước đó.

Bình Luận (0)
Comment