Kể từ sau khi Âm Sơn Lão tổ chiến đấu với hai vị Quỷ Đế, vì trọng thương mà bế tử quan, dần dà Âm Sơn Pháp Mạch do hắn khởi tạo đã đi chệch khỏi quỹ tích chính đạo.
Đến khi Thời đại Mạt Pháp mở ra, Tiên đạo chiếm cứ Thiên đình không màng thế sự, Nhân đạo ở ẩn không xuất hiện, Ma đạo một đêm tiêu vong.
Âm Sơn Pháp Mạch mất đi sự chế ngự của Đạo môn, dần dần sinh ra một số giáo phái như Quỷ Vương tông, lấy dương bổ âm, thu thập tà thuật, làm hại Nhân gian.
Truyền nhân của Âm Sơn Pháp Mạch vốn dĩ đã đi theo con đường mạnh bạo và nhanh chóng, đạo tâm không đủ vững vàng, Âm Sơn giờ đây đã trở thành nơi tiếp tay cho những việc làm xấu xa.
Tôi ở trong trận Thiên Trì đã giết biết bao nhiêu thủ lĩnh của các tà môn ngoại đạo, tự bọn họ không có năng lực phục thù Ma Đạo, nhất định sẽ mượn tay của Âm Sơn Pháp Mạch mà làm khó Ma Đạo.
Vả lại Ma Đạo xuất thế, chắc chắn sẽ lấy đi toàn diện sự cai trị khu chợ quỷ của địa ngục.
Như vậy mà nói, thì trận chiến giữa Ma Đạo và Âm Sơn Pháp Mạch là không thể tránh khỏi.
“Chẳng qua chỉ là một đám ác nhân, Ma Đạo ta có gì phải sợ chứ?” Tôi nói.
“Ngươi cũng coi thường Âm Sơn quá rồi, ba ngàn năm Mạt Pháp, Âm Sơn không biết tập trung được bao nhiêu khí âm sát, lực chiến chỉ xếp trước Dã Tiên chứ không thể yếu hơn.
Cho dù Tiên đạo ta muốn nhanh chóng công phá Âm Sơn cũng sẽ tổn thương đến gân cốt, chỉ dựa vào sức chiến đấu hiện tại của Ma Đạo ngươi, còn không đủ để Âm Sơn Thập Nhị Sát nhét kẽ răng nữa là.
” Mộ Dung Nguyên Duệ lạnh lùng nói.
“Âm Sơn Thập Nhị Sát có lai lịch thế nào?” “Đệ Tử đích truyền của Âm Sơn Lão tổ, mỗi người đều thủ đoạn thông thiên.
Đáng tiếc bọn họ vốn dĩ có cơ duyên Thiên Tôn, bây giờ trở thành hung thần Nhân gian, nếu mà nhập thế tác loạn, thì có thể ví với Cổ Ma núi Không Minh.
” Mộ Dung Nguyên Duệ nói, đại nạn của Nhân gian đến từ gốc rễ của Thập Vạn Đại Thần, ba năm trước tôi tự hủy huyền quan tiêu diệt Cổ Ma Bách Lý Xuân Thu, đại nạn của Nhân gian đã bắt đầu thay đổi.
Âm Sơn Thập Nhị Sát này ắt hẳn là tà ma mới được bổ nhiệm để ứng kiếp gây họa, nguyên do của đại nạn Nhân gian.
“Giờ cô đã biết rất có thể nó là nguyên nhân của đại nạn Nhân gian, Tiên đạo vì sao không xuất binh đến Âm Sơn?” Tôi hỏi.
"Muốn trách chỉ có thể trách Ma Đạo các ngươi xuất thế, Ma Đạo không xuất thế, thì xuất binh đến Âm Sơn nhất định sẽ là Nhân đạo và Tiên đạo.
" “Nói vậy, nghĩa là cô và Tạ Lưu Vân định sẽ không ngó ngàng tới nữa rồi?” “Âm Sơn là địa địch của Đạo môn, Ma Đạo cũng thế, hai bên các ngươi giao chiến, ta và Tạ Lưu Vân không tìm ra được lý do để nhúng tay vào.
Nhưng ngươi có thể yên tâm, rằng nếu Ma Đạo có thua, thì ta lập tức đem quân ra Bắc, san bằng Âm Sơn, báo thù cho ngươi!” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
“Còn nếu Ma Đạo thắng thì sao?” “Nếu mà thắng, thì đây là một chuyện rất bất hạnh.
” “Ý là thế nào?” “Vong hồn ở Âm Sơn đếm không xuể, Âm Ti chắc chắn trở về để chia sẻ chút ít, điều này phải xem Âm Ti có thể từ trong đại nạn huyết hải phù đồ rút được bao nhiêu người tham chiến rồi.
” “.
” Tôi hoàn toàn không nói nên lời, thắng được Âm Sơn Pháp Mạch thì vẫn còn Âm Ti.
Thua rồi, thì Ma Đạo tiêu vong từ đây.
Rời khỏi Côn Lôn, tôi ngự kiếm phi hành bay đến núi Tiểu Bạch ở Trường Xuân.
Sau khi trận chiến với Dã Tiên kết thúc, Ma Đạo tạm thời sử dụng Đại Miếu làm căn cứ để nghỉ ngơi lấy sức.
Sau khi đến nơi và đáp đất, tôi trực tiếp đi thẳng đến phòng của Kiêm Hà.
Lúc này trong phòng chỉ có mỗi A Lê một mình túc trực, trông thấy tôi A Lê lộ vẻ ngạc nhiên, hỏi tôi có xin được cỏ Long Diên không, tôi gật gật đầu.
“Tốt quá rồi, ta sẽ đi gọi sư phụ đến.
” Sau khi A Lê rời đi, tôi cẩn thận quan sát Kiêm Hà còn đang trong trạng thái hôn mê.
Dưới hàng mi dài kia hai mắt vẫn nhắm nghiền, không chút hơi thở, trên môi không còn chút màu của máu, ngay cả thân nhiệt cũng lạnh lẽo.
Tôi tuy đa tình nhưng phần lớn tình cảm cũng đều cho hết Thùy Họa, ngay cả Mộ Dung Nguyên Duệ trong trái tim tôi cũng không quan trọng hơn cô ấy.
Đối với tôi mà nói thì cảnh tượng ở đầm Đào Hoa cũng chỉ là một giấc mộng xuân tươi đẹp, lúc đó không để ý, bây giờ nhìn dáng vẻ hôn mê của cô ấy, mới nhận ra rằng trong vô thức cô ấy đã trở thành báu vật trong lòng tôi.
Trong trận chiến với Ngạo Hàn, cô ấy đã cho tôi hết tâm huyết cả đời của cô ấy, khoảnh khắc hai trái tim hòa quyện, tôi mới biết tình cảm sâu đậm của cô ấy.
Đó giờ cứ ngỡ cái Kiêm Hà muốn không nhiều, bị Thùy Họa áp chế hà khắc như vậy, cũng chưa từng âm thầm tìm tôi báo oán.
Mãi sau này tôi mới biết rằng cô ấy đã bí mật nhẫn nhịn.
Đến khi cô ấy trở về Ma giới Thái Cổ, để lại một câu Ma cũng có tình cảm, trở thành một nỗi tiếc nuối trong lòng tôi một khoảng thời gian dài.
Sau khi Khương Tuyết Dương đến, tôi liền bảo cô ấy mau dẹp đi đèn an hồn, để tôi tiện cho Kiêm Hà dùng cỏ Long Diên.
Cỏ Long Diên chỉ tầm một tấc, toàn thân xanh mướt không tỳ vết, vào miệng liền tan thành nước.
Sau khi Kiêm Hà dùng nó, khuôn mặt bắt đầu thấy được sắc hồng của máu, sau đó sinh cơ cũng bắt đầu chảy khắp cơ thể, chân khí lưu chuyển… Lại qua thêm một lúc lâu, cuối cùng Kiêm Hà cũng mở đôi mắt như khói nước mùa thu của cô ấy.
Nhìn tôi cười mỉm nói một câu: “Kiêm Hà gặp qua Đạo Tổ.
”