Đến ngày thứ hai, Kiêm Hà đã hoàn toàn hồi phục, có cô ấy và A Lê trấn thủ đại bản doanh của Ma đạo, Khương Tuyết Dương coi như có thể an tâm mà đi chém đứt long mạch ở núi Trường Bạch rồi.
Về phần mình, cuối cùng tôi cũng có thể dứt ra để tới Sơn Hải Quan tương trợ cho Thùy Họa.
Kể từ khi thảm họa xảy ra, hiện giờ Sơn Hải Quan đã không còn ồn ào náo nhiệt như xưa, thay vào đó là một khung cảnh vắng lặng, hiu hắt.
Mặc dù đã dẹp yên cuộc nổi loạn của Dã Tiên ở quan ngoại, nhưng bây giờ chỉ những thành phố lớn là còn lưu lại chút nhân khí, còn vùng ngoại ô chỉ còn lại một nơi tiêu điều xơ xác.
Hiện giờ Nhân tộc đa số đều tập trung ở vùng Trung Nguyên.
Còn nhân dân ở biên cương thì phải sống trong cảnh điêu tàn, tà ma hoành hành.
Sơn Hải Quan, Tiễn Lâu.
Đứng trên tường thành là một hàng vong hồn đệ tử của Ma đạo, bọn họ đã ngưng tụ được âm thân, nên có thể hiện hình dưới ánh mặt trời.
Nhìn qua giống hệt người bình thường, chỉ khi lại gần mới có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo xung quanh bọn họ.
Trừ vong hồn của đệ tử Ma đạo, người của khoa linh dị cũng ở đây, trong đó có mấy gương mặt quen thuộc, chính là cô gái lúc trước đã đi cùng Hoàng Hiểu Huy tới tế đàn ở thôn Hạ Bá - Tiểu Lâm, tên đầy đủ là Lâm Nhu.
Tôi không hề cảm thấy bất ngờ khi người của khoa linh dị xuất hiện ở Sơn Hải Quan, bởi vì Quỷ Vương Tông đã hại chết không ít người của khoa linh dị, nên không có gì lạ khi hắn bị người của khoa linh dị để mắt tới.
Chỉ là Quỷ Vương Tông còn có Lang Xuyên Quân của Âm Sơn Thập Nhị Sát hậu thuẫn, cho nên khoa linh dị mới không dám làm liều.
Vong hồn của đệ tử Ma đạo vừa nhìn thấy tôi liền hành lễ.
"Lâm Nhu của khoa linh dị, cúi chào Ma Đạo Tổ Sư.
" Lâm Nhu bước đến chào tôi.
"Phúc sinh vô lượng thiên tôn, không cần đa lễ.
" Tôi nói.
Đệ tử của khoa linh dị đa số đều có xuất thân là người âm, Hoàng Hiểu Huy vốn là kỳ môn thế gia ở Thanh thành, còn thần niệm của Lâm Nhu vừa mơ hồ vô định lại mang theo chút âm u lạnh lẽo, chắc hẳn là truyền nhân Thuật Chúc Yêu của tộc Miêu Cương.
Thuật Chúc Yêu là một phương pháp dân gian, nó cũng giống với Âm Sơn Pháp Mạch, Thuật Chúc Yêu có sở trường giao tiếp với vong hồn, những vị thần nó mời tới đều là Âm Thần.
Điểm khác biệt với Âm Sơn Pháp Mạch là tuy Thuật Chúc Yêu có thể thông với phần âm nhưng vẫn phải dùng chu sa để vẽ bùa.
Còn Âm Sơn Pháp Mạch lại dùng mực để vẽ bùa, rất ít khi dùng chu sa.
Bởi vì màu đỏ đại diện cho dương, đen đại diện cho âm, đây là kết quả khi chú trọng vào "âm".
"Cô là truyền nhân của Thuật Chúc Yêu?" Tôi hỏi.
"Đạo Tổ quả nhiên là người tinh tường.
" Lâm Nhu dè dặt nói.
"Cô đến đây là vì Quỷ Vương Tông ư?" "Đúng vậy, anh trai tôi Lâm Huyền chính là do người của Quỷ Vương Tông hại chết, đến hồn phách cũng không thể quay về quê hương được nữa.
" Nói rồi mắt của Lâm Nhu bắt đầu đỏ lên.
"Từ bi, từ bi.
" Tôi nói.
Thủ đoạn hại người của Quỷ Vương Tông vô cùng độc ác, sau khi giết người, hắn sai ngũ quỷ hộ pháp nuốt chửng cả hồn phách của họ, khiến họ thân tử hồn tiêu.
Nghe Lâm Nhu kể về cái chết của anh mình, người của khoa linh dị đều lộ ra vẻ mặt căm phẫn tột độ.
"Người của Quỷ Vương Tông hiện giờ đang ở đâu?" Tôi hỏi.
"Bẩm Đạo Tổ, ban ngày hắn không lộ diện, chỉ vào lúc phùng ma mới xuất hiện ở cổng Uy Viễn.
" - Giải thích "phùng ma" là người ta cho rằng đây là thời điểm ma quỷ xuất hiện trên dương gian, cụ thể là vào hoàng hôn từ 17 giờ đến 19 giờ và rạng sáng từ 3 giờ đến 5 giờ.
Sơn Hải Quan có năm tòa thành trì, cổng Uy Viễn bảo vệ thành phía nam, là nơi mà vong hồn bắt buộc phải đi qua nếu muốn vào trong.
"Lâm tướng quân đâu?" "Bẩm Đạo Tổ, Lâm tướng quân đi tế bái bia công đức của Tần Lương Ngọc ạ.
" Tần Lương Ngọc là một nữ tướng vào cuối thời nhà Minh và cũng là nữ danh tướng duy nhất được ghi tên vào chính sử.
Bia công đức của Tần Lương Ngọc được đặt ở bờ biển phía nam, tôi nghe vậy lập tức ngự kiếm bay đến đó.
Biển Đông Hải mênh mông vô tận, tiếng sóng rì rầm không dứt.
Trước bia công đức, Thùy Họa thân mang bộ giáp đen nặng nề lặng lẽ đứng đó.
Ở đây không chỉ có bia công đức mà còn có một tượng điêu khắc bằng đồng với hình ảnh Tần Lương Ngọc đang cưỡi ngựa tung hoành.
Thùy Họa đứng dưới đầu ngựa, theo hướng đao của Tần Lương Ngọc chỉ, nhìn về phía biên giới phía Bắc xa xăm.
Biên giới phía Bắc có Âm Sơn, đó cũng là chiến trường sinh tử của Ma đạo trong tương lai.
Thùy Họa nhìn rất chăm chú, cho đến lúc tôi đáp xuống đất và tiến lại gần, cô ấy mới quay đầu lại nhìn tôi.
"Anh có thể đến đây, chắc là Kiêm Hà cũng khỏe rồi nhỉ.
" Thùy Họa bình thản nói.
"Ừ.
" "Cô ấy đối với anh rất chân thành, đừng phụ lòng cô ấy.
" "Ừ, anh hiểu.
" Tôi không ngờ Thùy Họa lại đột nhiên nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút cảm động.
"Nhưng mà trước khi tổ đình của Ma đạo mở lại, hai người tốt nhất phải giữ thể diện cho em, nếu không đừng trách em quản không được đao của mình.
" Được thôi, tôi biết ngay cô ấy là người trong mắt không chứa nổi hạt cát mà.
"Anh đã từng đến đây chưa?" Thùy Họa hỏi tôi.
"Chưa, anh chỉ nghe qua hí kịch về Tần Lương Ngọc hồi còn ở quê thôi.
" "Anh thử đọc chữ trên bia xem.
" "Được.
" Trên bia văn của Tần Lương Ngọc ngoài tiểu sử còn có rất nhiều bài thơ, riêng hoàng đế triều Minh - Sùng Trinh đã viết cho bà tận bốn bài thơ.