Ngủ một giấc dậy tôi chợt nhớ ra một chuyện, lai lịch của Tuần Dương Phán Quan đâu nhất thiết phải đợi lão Bạch nói tôi mới biết được đâu, còn có một người chắc chắn biết được lai lịch của hắn mà.
Bò dậy ăn sáng xong, tôi liền đạp xe chạy ra tiệm hàng mã ngoài thị trấn.
Bà chủ tiệm vừa thấy tôi thì nói quần áo giấy vẫn chưa làm xong đâu, đặc biệt là làm cho Hoàng Hà Nương Nương không thể sơ sài được.
“Tôi không phải đến để lấy quần áo đâu, tôi muốn hỏi thăm một người thôi.
”“Ai chứ?”“Chính là con quỷ mà hôm qua tôi gặp tại đây.
” Tôi trả lời.
“Đang yên đang lành ngươi hỏi tới hắn làm gì?” Bà chủ nghe tôi hỏi liền ngừng tay nhìn tôi, cau mày hỏi.
“Bởi vì hắn ta đến tìm tôi.
”Bà chủ nghe tôi nói xong liền ngây người một lúc rồi nói tiếp: “Hắn ta là tìm Bạch lão quỷ có đúng không?”“Ừm.
” Tôi gật đầu.
“Lấy đồ của người ta không trả, muốn trốn luôn thì làm gì có chuyện dễ ăn như thế.
Phải mà đồ của người khác thì không nói đi, đồ của Tuần Dương Phán Quan mà cũng dám xơi, lão ta đây là chán sống còn gì.
”Vốn dĩ tôi chỉ muốn hỏi lai lịch của Tuần Dương Phán Quan mà thôi, nhưng nghe ngữ khí của bà ta, hình như rất rõ ân oán giữa hai người đó thì phải.
Trong lòng thầm vui mừng vì chuyến này không về tay không, nên đã hỏi bà chủ rốt cuộc lão Bạch đã lấy đi thứ gì của Tuần Dương Phán Quan thế.
“Cậu không phải ra đời vào ngày Thìn tháng giêng sao?” Bà ta chưa trả lời câu hỏi của tôi, mà là hỏi về sinh thần của tôi trước.
- Giải thích "Ngày Thìn" Là chỉ một ngày nhất định theo Kỷ Nhật pháp.
Thiên Can Địa Chi của nước ta, thực ra, ngày Thìn không cố định rơi vào số nào mà cứ cách 12 ngày lại xuất hiện một lần.
Thiên Can Địa Chi âm lịch có Kỷ niên, Kỷ nguyệt, Kỷ Nhật, Kỷ thời pháp… Hết giải thích.
Nói thật thì, tôi bây giờ có hơi chột dạ khi người khác hỏi đến sinh thần bát tự của mình, trong lòng tôi cứ do dự không thôi, tôi không biết nên trả lời bà ta như nào nữa.
“Cậu không cần nói thì tôi biết chắc là vậy rồi, Bạch lão quỷ vì cậu đến cả Hoàng Hà Nương Nương cũng kéo luôn xuống nước, cậu không phải đứa bé năm xưa trộm mạng mới lạ đó.
”“Bà cũng biết chuyện tôi phải trộm mạng để sống sao?” Tôi giật mình hỏi lại.
“Nói nhảm, lúc đó cậu mất ba hồn, lạc hết bảy vía, nếu không phải là tôi bày ra tụ âm trận để chiêu hồn vía của cậu về thì dễ gì cậu sống được.
Chỉ là đến giờ tôi vẫn không biết cái mạng mà lão trộm về rốt cuộc là mạng của ai, có đáng để lão vì cậu vạch sẵn kế hoạch cho cả đời, thậm chí còn vì cậu mà đắc tội luôn cả Tuần Dương Phán Quan.
”Tôi cũng muốn trả lời lại là, thật ra tôi cũng hiếu kỳ lắm, chỉ là lão Bạch cứ không chịu nói với tôi mà thôi.
Tiếp theo sau là bà chủ kể hết cho tôi nghe nhân quả giữa Bạch lão quỷ và Tuần Dương Phán Quan, cuối cùng tôi cũng biết lão đã mượn đi thứ gì của người ta rồi.
Trước khi nói đến chuyện này thì tôi không thể không nhắc đến Huệ Hương trước.
Hôm đó cô ấy nói rằng, năm nay là phùng chín năm của tôi, trên sổ sinh tử của Diêm Vương có điểm tên của một người, và người đó chính là tôi.
Khi tôi nói lại với Bạch lão quỷ, lão gạt tôi bảo rằng những lời nói nhảm không thể tin được.
Nhưng trên thực tế, lời của Huệ Hương nói có tám chín phần là sự thật.
Trộm mạng là nghịch thiên hành sự, vốn dĩ tôi không nên sống trên thế giới này, cho nên mỗi khi đến phùng chín năm, Diêm Vương gia cũng sẽ không quên điểm danh tính của tôi.
Dựa theo suy luận đó, thực ra thì năm tôi chín tuổi đáng lẽ phải chết từ lâu rồi.
Nhưng không chỉ lúc chín tuổi tôi không chết, cả khi lần thứ hai năm tôi mười tám tuổi bị điểm Mão tôi vẫn chưa chết luôn.
Thoát chết một lần, hai lần, nhất định sẽ dẫn đến sự chú ý của Diêm Vương gia, cho nên năm nay ông chỉ điểm Mão duy nhất mình tôi, có phải là muốn làm rõ điều gì chăng?Còn về việc làm sao tôi có thể sống sót qua hai lần điểm Mão, chủ yếu là do Bạch lão quỷ đã mượn hoặc lừa để lấy đi thứ gì đó từ Thuần Dương Phán Quan mà ra.
Chắc mọi người đều biết, âm Ti luôn gìn giữ trật tự ở chốn âm gian, sổ sinh tử là thứ cai quản sự sống còn ở Dương thế và cũng là thứ duy nhất mà họ có thể dựa dẫm vào để thống nhất mọi sinh mạng.
Tương truyền trong thời kỳ loạn lạc, Hoàng Thổ Nương Nương hóa luân hồi thành huyết hải, kiến lập ra lục đạo luân hồi.
Sau khi có lục đạo luân hồi này, mới có Ngũ Phương Quỷ Đế và Thập Điện Diêm La, sau cùng là một Địa phủ hoàn chỉnh, mà vì muốn duy trì trật tự chốn Địa phủ, thì cần phải có thứ này.
Phán định vật chết luân hồi như nào, thì cái này được gọi là sổ sinh tử.
Có cuốn sổ này, thì đâu thể thiếu được cây bút luân hồi chứ.
Ban đầu sổ sinh tử chỉ có một quyển, do chính tay Phong Đô đại đế đích thân cai quản.
Bút luân hồi cũng chỉ có duy nhất một cây, do Thập Điện Diêm Vương luân phiên tiếp quản.
Sau này đi theo thế giới thiên thu không ngừng diễn hóa, nhân khẩu càng lúc càng đông, vì muốn tiện cho việc quản lý nên đã chia sổ sinh tử ra thành nhiều quyển, sau cùng ngay đến cả Thành Hoàng gia cũng có sổ sinh tử trong tay.
Sổ sinh tử có rất nhiều, nhưng bút luân hồi lại chỉ diễn hóa ra thành năm cây, do Ngụy Chinh, Chung Quỳ bốn vị đại Phán Quan mỗi người nắm giữ một cây, còn cây thứ năm do tân sinh thế Tuần Dương Phán Quan tùy thân mang theo bên mình.