Trước đó chúng tôi chỉ tính tới Âm Sơn Pháp Mạch có bao nhiêu Huyết Thú Đào Ngột, có bao nhiêu Huyết Thú Độc Nhãn Phi, nhưng không thể nghĩ tới Âm Sơn Pháp Mạch lại có cất giấu một con Đào Ngột Nguyên Thủy.
Lúc này, đại quân Ma đạo cũng đã kịp tới từ phía sau.
Tôi và Thùy Họa có thể né được cuộc tấn công của Đào Ngột Nguyên Thủy, nhưng Ma đạo đệ tử đằng sau chúng tôi sẽ không chịu được sự hủy diệt của nó.
Thấy vậy, tôi và Thùy Họa chỉ có thể chọn nghênh tiếp.
Thùy Họa cắm đao vào trong cát máu, quỳ một đầu gối xuống, ngẩng đầu nhìn về phía trước có Đào Ngột Nguyên Thủy, lẩm bẩm niệm đạo : “Nhân danh tử thần, kêu gọi bộ hạ Long Hồn mạnh nhất của ta!” Cùng với giọng nói của cô ấy, bốn mặt Long Hồn Hạo Kỳ bay ra bốn đạo hắc khí.
Hắc khí cuốn lên trong không trung tạo xoắn ốc, tổ hợp tạo thành một cơn lốc đen kịt như Cự Long đen xì dài trăm trượng.
Đó là linh hồn long mạch của núi Trường Bạch, nó không có sức mạnh chiến đấu thực sự.
Nhưng, Long hồn có thể áp chế thú tính tày trời của Đào Ngột Nguyên Thủy.
Với linh hồn long mạch của núi Trường Bạch một tiếng long ngâm vang lên, sức mạnh hủy diệt của Đào Ngột Nguyên Thủy bắt đầu suy yếu dần, trong đồng tử to như bánh xe cỡ lớn của nó ánh lên tia sáng như thể không biết làm thế nào.
Đáng tiếc thay ý thức tâm linh của nó không thể nào giải thích nổi linh hồn long mạch của núi Trường Bạch làm thế nào tồn tại được.
Đào Ngột Nguyên Thủy chỉ ngưng trệ một lúc, cảm nhận được linh hồn long mạch núi Trường Bạch sẽ tạo nên sự uy hiếp thực sự cho nó, lại bắt đầu điên cuồng hủy diệt.
Mà cái tôi cần chính là khoảnh khắc ngưng trệ đó, lúc này lực cũ đã cạn, lực mới chưa tới, chính là thời cơ tốt nhất để tôi ra tay.
“Hảo Phong Bằng Tá Lực, Tống Nhĩ Thượng Thanh Vân!” Khoảnh khắc khi tôi đứng lên, Khương Tuyết Dương từ đằng sau đưa tôi một đạo phong thần chúc phúc, làm tốc độ của tôi càng thêm tăng lên.
“Thiên Địa Canh Kim, Vạn Kiếm Bản Căn.
Nhân Gian Binh Qua, Ma Đạo Càn Khôn.
Trảm!” Tôi hét lên trong không trung lời kết trong kiếm phổ của Ma đạo tổ sư, sau đó dùng kiếm nhắm chuẩn Đào Ngột Nguyên Thủy mà chém.
Đào Ngột Nguyên Thủy chỉ kịp nhìn tôi, kiếm khí ngất trời nhấn chìm nó từ trên cao.
Đại tướng vô hình, đại âm hy thanh.
Âm thầm đốt cháy, nhận lấy sự hủy diệt của kiếm khí, Đào Ngột Nguyên Thủy to lớn cực đại như đỉnh núi thân xác bị nghiền nát vỡ vụn.
Một nhát kiếm giết Đào Ngột Nguyên Thủy! Nhát kiếm này đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Mấu chốt là, nhát kiếm này tôi dùng năng lực mệnh bàn của Sát Phá Lang, gió của Tham Lang, long của Phá Quân, kiếm của tôi.
Tam phương tứ chính, vô khả nghịch chuyển! Cái chết của Đào Ngột Nguyên Thủy, cũng đủ để cho đám Huyết Thú yên tĩnh chút.
Yên tĩnh sau đó, càng làm hung tính phát tán tàn bạo hơn.
Lúc này, tôi đã không còn sức lực để chiến đấu, mà Thùy Họa do tế xuất linh hồn long mạch của núi Trường Bạch cũng hao tổn thần niệm.
Chúng tôi kề vai sát cánh giữa chiến trường, nhìn đại quân Ma đạo và Huyết Thú tàn sát lẫn nhau.
Do tôi và Thùy Họa đã giết được không ít Huyết Thú Đào Ngột và Huyết Thú Độc Nhãn Phi, cho nên lần này hai bên tác chiến cũng được coi là ngang tài ngang sức.
Kiêm Hà trong trận chiến này không mô phỏng bất kỳ chiêu thức nào, mà phát huy Ma kiếm bí ẩn tôi đã truyền lại cho cô ấy, nhu hợp huyết mạch của Huyễn Ma, để lại dấu vết dư ảnh trong không trung.
Lâm Thanh Thủy bắt đầu nhặt lại danh Sát Thần, kiếm của ông ta rất nhanh và tàn nhẫn, một nhát phong hầu đoạt mệnh.
Ngân hồ Bạch Vô Nhai thì dựa vào bản năng để giết, xông vào đôi quân Yêu Ma có thế lực yếu hơn để tiêu diệt, không chút nương tay.
Bạch Hà Sầu, Lưu Phong Vũ, Chu Thế Hào, Hách Liên Phong Hậu tiếp sau đó.
Ma đạo thống binh lĩnh tướng không phải là làm gương cho binh lính, thì cũng là cảm tử chiến đấu.
Huyết Thú Yêu Ma từng con một, đệ tử Ma đạo tôi hy sinh cũng không ít.
Khí hậu sa mạc Thổ Mặc Xuyên đặc thù, không thể bố trận cũng không thể xuất đại quân vong hồn Phong Lâm Hỏa Sơn, chỉ có thể đưa đệ tử Âm nhân và Thanh Khâu Hồ tộc chiến đấu tới cùng.
Tại sao trận chiến bùng nổ, tại sao mùa thu lá rụng? Thiên tính bất khả đoạt, trong tâm chúng ta có sự nghi hoặc.
Bảo vệ quốc an trừng phạt cái ác, đạo pháp đương nhiên loại bỏ tâm ma.
Chiến đấu không nghỉ với sự nghi hoặc không thôi, chúng ta vì thế mà chiến đấu.
Trận chiến Ma đạo và Âm sơn, không chỉ là vươn lên tìm lại vinh quang đã mất, hơn thế nữa là vì khắc trên Bia Thất Sát tám chữ: Quỷ Thần Minh Minh, Tự Tư Tự Lượng.
Tôi muốn vong hồn trong thiên hạ sẽ có nơi để nghỉ ngơi, không còn chịu cảnh mưa gió.
Tôi muốn Thanh Khâu Hồ tộc chờ đợi ba ngàn năm có thể trở về gia viên của mình.
Tôi muốn Thiên tôn Ma đạo tôi, không còn là ngôi sao cô đơn trên bầu trời.
Tôi muốn chúng sinh không còn phụ thuộc vào sớm nắng chiều mưa của Thiên đạo, tôi muốn thiên hạ không còn vì đạo nghĩa mà tranh chấp đổ máu.
Tôi muốn chúng sinh bình đẳng, không có sự phân biệt giống loài.
Muốn hiện thực điểm này, nhất định sẽ thắp lại ngọn lửa chiến tranh trong Tam giới.
Mà tôi có dự cảm, lần này trận chiến có thể khốc liệt hơn, nó không chỉ ảnh hưởng tới tam giới, còn có thể vượt qua trận chiến Phong Thần lúc đầu.