Bạch lão quỷ cả đời không kết hôn, trong lòng tôi đã có bao nhiêu là ngờ vực.
Thậm chí tôi còn nghi ngờ không biết có phải là do lúc băng tan, trời hàn nước lạnh, lão vớt xác riếc nên đã bị hư mất thận, trong phương diện đó không ổn nên mới không kết hôn cơ.
Nhưng đánh chết tôi cũng không ngờ lão ta vậy mà đã kết hôn rồi, bây giờ tôi hiếu kỳ về ông còn hơn là thân thế của tôi nữa là…Chỉ tiếc là tôi chưa thỏa mãn sự hiếu kỳ thì đã bị bà chủ mở đuổi khách mất tiêu.
Trước khi đi bà còn răng đe tôi một câu, âm ti không có dự định sẽ bỏ qua cho tôi đâu, cho dù không thể đích thân động thủ, thì cũng sẽ giở trò nợ nần nhân quả với tôi.
Bảo tôi nhất định phải ở yên trong nhà đừng có tấy mấy tay chân, đỡ phải rước họa vào thân.
Nhưng mà có một số chuyện không phải trốn là có thể trốn được đâu, có câu, người tốt ngồi trong nhà, họa từ trời giáng xuống.
Tôi chỉ vừa từ tiệm hàng mã về không bao lâu, thì anh chị dâu tôi bồng đứa nhỏ sang nhà.
Cháu tôi ở trong lòng chị dâu khóc không ngừng, khóc đến nỗi khan cả giọng, khiến mẹ tôi sốt ruột gần chết, liền tiếp tay qua bế đứa nhỏ.
Mẹ tôi có dỗ thế nào cũng không nín, trong nhà cứ thay phiên bế rồi làm đủ trò, cuối cùng đến khi tôi ôm thằng bé vào lòng dỗ dành một lúc liền nín ngay luôn.
Dỗ được thằng bé rồi mẹ tôi hỏi chị dâu sao thằng nhỏ lại khóc dữ vậy, ai ngờ vừa đưa mắt nhìn chị dâu tôi, sắc mặt của chị ấy khó coi đến mức khác thường.
Con gái bản địa chúng tôi da có chút vàng, ít nhiều gì cũng hơi hồng hào giống người Cao Nguyên, chị dâu tôi cũng thế, nhưng bây giờ sắc mặt của chị ấy không có một chút, môi tái nhợt, giữa mí mắt còn có chút đen khịt.
Mẹ tôi liền vội vàng hỏi sao mà về nhà ngoại có vài hôm sắc mặt lại kém đến thế, có phải đã bệnh rồi không?Vừa hỏi dứt lời, chị dâu tôi liền chảy hai hàng nước mắt ngay lập tức.
Vừa lau nước mắt, chị ấy vừa dùng ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn vào tôi.
“Em trai, đưa đứa nhỏ cho mẹ đi, hai anh em mình ra ngoài nói vài câu.
” Anh tôi đứng dậy nói với tôi.
Vừa hay cháu tôi khóc mệt rồi ngủ mất, tôi đứa thằng nhỏ vào lòng mẹ tôi, rồi đi theo anh tôi ra nhà chính.
Ở trước mặt cha mẹ tôi, anh tôi vẫn còn tỏ ra bình tỉnh lắm, nhưng ra tới nhà chính liền lập tức cau mày lại.
“Anh, chị dâu đây là bị làm sao thế?” Tôi vội hỏi.
“Đụng phải khách quý rồi còn gì nữa.
”Đụng khách quý ở chỗ tôi còn được gọi là trúng tà, cũng có nghĩa là bị ma nhập đó.
Anh tôi bảo chuyện này phải nói từ hôm chị dâu tôi về nhà ngoại, nghe xong tôi đã hiểu vì sao chị dâu tôi lại dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn tôi rồi.
Nhà chị dâu tôi ở bên bờ sông đối diện sông Hoàng Hà, tại đó chị ấy có một người bạn rất thân tên là Vương Phương.
Vương Phương từng học qua đại học, tính khí bản thân lại cao, cứ kéo đến tận ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn.
Bình thường vì sợ gia đình giục cưới nên căn bản không muốn về nhà chút nào, nhưng lần này đột nhiên cô ta lại bảo về quê tìm đối tượng để kết hôn.
Hôn sự rất nhanh đã được định đoạt xong, chưa đến một tháng liền làm luôn lễ cưới.
Ai ngờ kết hôn được hai tháng, bụng của Vương Phương liền phình to ra.
Bình thường thì phụ nữ mang bầu ba tháng thì bụng vẫn chưa lộ rõ đâu, trừ khi thân hình tương đối mập, đây hiển nhiên là trước khi cưới Vương Phương đã mang bầu mất rồi.
Ban đầu mẹ chồng của cô cũng còn nghĩ thoáng lắm, khuyên cô phá đứa bé đi, không nói gì nhiều thêm.
Ai nhè Vương Phương sống chết cũng không muốn phá, còn nói muốn sinh đứa bé này ra để nuôi nấng, nếu không được thì ly hôn đi.
Mẹ chồng cô đâu phải dạng vừa gì đâu, thấy không thuyết phục được Vương Phương, liền âm thầm tìm thuốc khiến cho cô bị sảy thai.
Sau khi mất đứa bé, Vương Phương khóc lóc làm um sùm mọi chuyện lên.
Mà chuyện này chính là cô không nói lý, bên nhà mẹ cô xấu hổ mất mặt quá, làm gì dám đứng ra làm chủ cho con mình đâu.
Vương Phương khóc lóc không chỉ không có ai đồng tình, còn bị mẹ chồng cô đem chuyện xấu này đồn khắp nơi, bãi phân nào cũng đổ hết lên đầu cô.
Vài ngày sau, Vương Phương nhảy sông tự tử.
Nói tới đây, anh tôi ngừng lại mồi thêm điếu thuốc.
“Anh, có phải anh muốn nói với em, chuyện chị dâu trúng tà có liên quan đến Vương Phương?” Tôi hỏi.
“Không phải.
”“Không phải ư?” Tôi cảm thấy rất lạ.
“Chị dâu em là bị vong nhi nhập, chỉ trách chị dâu em nói tầm bậy thôi.
”Anh tôi kể, lần này chị dâu tôi về nhà ngoại, nghe tin chị em tốt của mình gặp chuyện nên đã ghé sang nhà bên đấy hỏi thăm.
Chuyện Vương Phương nhảy sông, cha mẹ cô ấy cũng hận lắm, nhưng họ không phải hận bên nhà chồng của cô ấy, mà là hận nghiệt chủng trong bụng của cô kia kìa.
Chị dâu tôi vừa sinh em bé xong nên tính từ mẫu trỗi dậy, lỡ miệng nói câu đứa bé này cũng là vô tội mà, cho dù Vương Phương gả sai người thì cũng không nên phá đi đứa bé, nếu đổi lại là chị ấy cũng sẽ không làm như vậy đâu.
Chỉ là tùy ý nói ra một câu thôi liền chiêu gọi quỷ quái mất rồi.
Đêm hôm đó chị dâu tôi mơ thấy có đứa bé gọi mẹ ơi, mẹ ơi, còn đòi bú sữa nữa.
Ban đầu chị dâu tôi bị dọa cho tỉnh giấc, cứ nghĩ đây chỉ là ác mộng thôi, nhưng sang ngày hôm sau cháu tôi sống chết cũng không chịu bú, cũng chả chịu chị dâu tôi bồng bế gì sất.
Bên nhà chị dâu tôi có một thần bà, đạo hạnh cao lắm, vị thần bà đó nói chị dâu tôi bị vong nhi đó nhìn trúng rồi.