Thống lĩnh đại quân hành thi chính là Câu Hồn Chân Quân, kẻ này sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là người sống, trên người lại không có hơi thở của người sống, so với hành thi còn lãnh đạm hơn.
Câu Hồn Chân Quân, giỏi nhất trong việc câu hồn phách của người khác đi mất, luyện chế thành hành thi.
Tôi chỉ biết hắn làm chuyện ác độc nhiều năm, không ngờ lại độc địa thâm sâu như vậy, đại quân hành thi mười vạn người này chính là mười vạn bách tính vô tội.
Ngoài hành thi ra, phía trước đại quân hành thi còn có nhiều hành thi vương, thi tướng.
Theo truyền thuyết thì sâu trong Âm Sơn pháp mạch có một cái chĩnh luyện thi cực lớn, lấy một trăm hành thi cho vào trong chĩnh giết nhau, người cuối cùng sống sót chính là thi tướng.
Cho một ngàn hành thi vào trong chĩnh giết nhau, người còn sống sót sau cùng chính là thi vương.
Lực chiến thi tướng tương đương đỉnh cao hợp đạo, lực chiến thi vương tương đương nửa bước thiên tôn.
Lượng thi tướng trước mắt lên đến năm trăm, thi vương cũng có hơn một trăm tên, tuy nói là tích lũy mấy ngàn năm của Âm Sơn Pháp Mạch, nhưng cũng có thể tưởng tượng được bọn chúng đã tàn sát biết bao nhiêu Nhân tộc vô tội.
Đệ tử Quỷ Vương Tông cùng hành thi xếp thành hai hàng bên Lang Sơn, ở giữa bọn chúng có một khoảng không bị trống ra, rõ ràng là quân trận vẫn chưa vào vị trí.
Ngay khi tôi còn đang tự hỏi Lang Xuyên Quân bổn tôn có tự mình cầm quân ra trận hay không, từ sâu trong Lang Sơn đội quân Hoàng Cân đi ra.
Theo truyền thuyết, Hoàng Kiêu tạo phản vào cuối triều Đường lúc đó lãnh đạo chính là quân Hoàng Cân.
Cho nên khi thấy quân Hoàng Cân xuất hiện, lòng tôi phút chốc cảnh giác, biết rằng trận này nỗi uy hiếp lớn nhất của Ma đạo đã đến rồi.
Chạy trốn cũng chưa chắc tránh né được, thứ nên đến cuối cùng cũng sẽ đến.
Quân Hoàng Cân số lượng không nhiều, chỉ có năm ngàn người, đều là những vị hán tử ngực trần, eo thô, tay to, đầu buộc khăn vàng, tay xách đại đao đầu quỷ dài bốn thước, đao gác lên trên cổ.
Sau khi quân Hoàng Cân bù khoảng không gian ở giữa, kết thành hai thế trận.
Thế trận vừa thành hình, sát khí đã ngùn ngụt bốc lên trời.
Giữa phương trận vẫn còn một lối đi, lúc này, Hoàng Kiêu một mình từng bước men theo lối đi tiến về trước trận.
Người này cao to, vạm vỡ, toàn thân mặc áo giáp nặng đúc bằng vàng, tay xách một thanh kiếm song thủ khổng lồ.
Đầu đội khôi tướng quân, oai hùng, uy vũ tựa như thần trên trời.
Tên của người, bóng của cây.
Hoàng Kiêu xuất hiện, quân uy bá đạo của tuyệt thế Nhân Ma không chỉ bao trùm quân Hoàng Cân, cả hai bên đệ tử Quỷ Vương Tông và đại quân hành thi cũng nhận được sự gia tăng quân uy của ông ta.
Đây chính là lai lịch của dũng quán tam quân.
Ngoài quân uy, tăng lên cùng bước chân của ông ta còn có sát khí.
Theo truyền thuyết, vào cuối thời Đường, Hoàng Kiêu giết người vô kể, nổi tiếng với giết hại tám triệu Nhân tộc, sát khí tràn ngập như biển.
Tâm tình của tôi hiện giờ khi đối mặt với sát khí mà ông ta tỏa ra cũng có chút cảm giác da đầu tê dại đi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, lực chiến của Hoàng Kiêu chắc chắn đạt ngưỡng đỉnh cao Thiên Tôn, dĩ sát chứng đạo, chỉ cách Thiên Tôn một bước nhỏ.
Thùy Họa dù rằng đã phong thần, lực chiến cũng chỉ được xem như siêu cấp cường giả trong nửa bước thiên tôn, so với trạng thái đỉnh cao không thể lay chuyển của Hoàng Kiêu thì vẫn là kém hơn một chút.
Tôi cũng như thế, tuy là tôi đã nhập môn ma kiếm, nhưng mà vốn dĩ thất sát pháp tắc cũng đã hạn chế phần nào sát uy của ma kiếm, dù là tu vi tiến bộ nhanh chóng, nhưng vẫn không có khả năng đối đầu trực tiếp với Hoàng Kiêu.
Vẫn may, chúng tôi có chúc phúc của Phong Thần.
Thùy Họa có được gió bắc tiêu điều, tôi nhận được gió tây mãnh liệt, điều này đã tiếp thêm cho chúng tôi sức mạnh để chiến đấu với Hoàng Kiêu.
Nghĩ tới đây trong lòng tôi dâng lên chút gì đó, nếu như Khương Tuyết Dương lên tế đàn phổ cáo cửu thiên thất bại, thì từ thời khắc Hoàng Kiêu xuất hiện, thắng lợi của Ma đạo đã trở nên rất mong manh rồi.
Mỗi bước Hoàng Kiêu đi, đều nặng như ngàn quân.
Đằng sau ông ta, còn có hai nữ tử ăn mặc vô cùng diễm lệ, một kẻ là Can Diện La Sát, một ả là Lạc Thủy Tiên Tử.
Sau lưng hai nữ tử là một nhóm dục nô trong trang phục cung đình voan mỏng, từng người đều quốc sắc thiên hương, mị hoặc chúng sinh.
Giữa hàng lông mày lộ ra xuân tình, xuân thủy chảy xuôi.
Những gót sen nhẹ nhàng đưa đẩy, vòng ngực đung đưa, quyến rũ vô cùng.
Hoàng Kiêu một thân trọng khải đúc vàng đi trước mỹ nữ, giống như một quân vương bước ra từ hậu cung, thể hiện sự bá khí, kiêu ngạo của bậc đế vương.
Một thoáng xuân sắc trong cuộc chiến không những không làm giảm tinh thần chiến đấu của Hoàng Kiêu, mà ngược lại còn tăng thêm cái uy đế vương cho ông ta.
Hoàng Kiêu không có thần vị, không thể phát ra uy áp của thần, vậy nên, đối kháng lại với uy áp Tử Thần của Thùy Họa, ông ta liền bày vẽ ra thế trận đế vương này, vạn quân, giang sơn, mỹ nhân, tất cả trong một.
Uy áp Tử Thần của Thùy Họa không có tác dụng với người sống, nhưng uy đế vương của Hoàng Kiêu thì không màng bất kỳ sinh vật gì.
Thấy vậy, lòng tôi lại càng nặng nề.
Ấy vậy mà những điều sắp xảy ra tiếp theo lại càng làm tim tôi đập mạnh hơn nữa.
Năm ngàn chiến sĩ quân Hoàng Cân xếp thành hình vuông kia, đột ngột tiến về phía trước, khi đến khoảng giữa Ma đạo và Âm Sơn, thì bốn người tạo thành một hàng, sắp theo chiều ngang.
Chuyển hướng thanh đao đầu quỷ đang vác trên vai, kề dao lên cổ.
"Đãi đáo thu lai cửu nguyệt bát, Ngã khai hoa hậu bách hoa sát.
Xung thiên hương trận thấu Trường An, Mãn thành tận đới hoàng kim giáp.
"Đây là bài thơ Bất đệ hậu phú cúc của Hoàng Sào, đại ý bài thơ thể hiện sự yêu thích với hoa cúc và ngụ ý về cuộc nổi dậy của nông dân.
Theo cùng với thần niệm truyền âm đọc ra bài thơ này của Hoàng Kiêu, năm ngàn chiến sĩ Hoàng Cân ngực trần, đột nhiên trở nên tàn nhẫn, tự chặt đi đầu của mình.
Đầu rơi xuống đất, năm ngàn miệng vết thương phun máu ào ào.
Huyết tế!Đây chính là then chốt của bí ẩn vụ thảm sát tám triệu người của Hoàng Kiêu không dính nhân quả.
Giết người là nguồn gốc tội lỗi, Hoàng Kiêu sát sanh nhưng không chết, đó là vì ông ta đã sử dụng huyết tế, nên mới ngàn năm không tăng nặng tử kiếp, mà cũng không tổn hại đến thọ nguyên của bản thân.
Sau huyết tế, Hoàng Kiêu nâng thanh kiếm Song Thủ trong tay mình lên, chỉ thẳng vào trận doanh của Ma đạo, miệng thì hô to: "Giết người vô tội, huyết tế muôn dân, giết!”Cùng lúc đó, Thùy Họa rút đao cắm xuống, quỳ một chân dưới đất, phô diễn quân uy Tử Thần, giải phóng đệ tử vong hồn trong Long Hồn Hạo Kỳ ra, miệng hét lớn: “Đệ tử Ma đạo, vạn thế thiên hồng! Giết!”