Đảo Kim Ngao đã chìm không còn nữa, nhưng trong lòng mỗi đệ tử Ma đạo đều tồn tại một đảo Kim Ngao vĩnh viễn không bao giờ chìm cả.
Cho nên, anh linh của đệ tử Ma đạo chết trận mới có thể ngưng tụ lại suy nghĩ chung trong cờ chiêu hồn, ngưng tụ lại hình ảnh phản chiếu của đảo Kim Ngao của tổ đình Ma đạo.
Đây không phải không gian thật, đảo Kim Ngao thực lớn hơn ở đây gấp trăm lần.
Thảo nào ở đây không có tiên khí, hóa ra đó là hình ảnh phản chiếu.
Nghĩ thông điểm này, nỗi buồn trong lòng tôi càng thêm nặng nề.
Tôi đã không thể cho họ được đảo Kim Ngao mà trước và sau khi chết họ đều niệm, thậm chí ngay cả Ma Đạo Tổ Sư tôi cũng bị rớt xuống đây.
“Đạo Tổ, người không nên tới đây, người hãy quay về đi.
” Chiến sĩ Hồ tộc Thanh Khâu người đầu tiên bắt chuyện cùng tôi nói.
“Ta đã chết rồi, bị Kiếm Ma giết trong huyền quan, không về được nữa.
” Tôi nói.
“Đạo Tổ, chỉ cần không bước vào cửa thì người có thể quay về.
” Người nói câu này tôi có biết, Lưu Phong Độ, chiến tướng Thanh Khâu Hồ tộc đã chết trong trận chiến Thổ Mặc Xuyên.
“Làm sao về được đây?” Tôi hỏi.
“Đạo Tổ từ biển tới, cũng từ biển quay về.
”“Được, để ta thử xem sao.
Trận chiến âm Sơn vẫn chưa kết thúc, ta bắt buộc phải quay về nhân gian ngay, xin cáo từ chư vị.
”Lúc đó tôi mang nỗi buồn rất lớn, vẫy tay chào tạm biệt với anh linh tử trận của Ma đạo.
Đi được một lúc lâu, đợi khi tôi quay người, vẫn thấy họ đứng sau cổng nhìn về phía tôi.
“Đạo Tổ, đừng bao giờ tới đây nữa, đây không phải nơi người nên đến!” Lưu Phong Độ la lớn.
Tôi nghe thấy điều này, toàn thân cảm thấy xúc động.
Cũng không dám nhìn họ lần nữa, từng bước hướng về phía bờ biển.
Đến bờ rồi, tôi lại bắt đầu hoang mang, biển cả mênh mông, không có thuyền, tôi nên làm gì, và đi về hướng nào đây?Vừa nghĩ tới thuyền, bỗng nhiên một chiếc thuyền nhỏ từ ngoài biển lướt tới.
Tôi đang rất ngạc nhiên không biết con thuyền này từ đâu, bỗng nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc vang lên: “Còn ngây ra đấy làm gì, lên nhanh đi nào .
”Là Phong Thần, tiếng của Phong Thập Bát.
Lên được trên thuyền, nhìn thấy đúng là ngài ấy đang ngồi ở đó.
So với lần trước tôi gặp ngài ấy, hiện tại ngài ấy lộ ra nhan sắc thật, lông mày nhạt, kiểu hơi xa lánh, ánh mắt trong veo, dường như không có chút trói buộc nào.
Trang phục của ngài ấy cũng có sự thay đổi lớn, trước kia ngài ấy mặc y quan của phụ nữ cổ đại, nhưng hôm này ngài ấy mặc một chiếc đạo bào màu trắng khá rộng, có chiếc đai thắt ngang lưng, có cảm giác thoải mái, cũng không gò bó gì cả.
Mỹ nữ tôi gặp không ít, nhưng chưa gặp qua người nào mà phóng khoáng dễ chịu như ngài ấy.
Không hổ là Phong Thần, quả nhiên là tự tại thản nhiên như gió.
“Tạ Lan bái kiến Phong Thần.
” Tôi nói.
“Ngươi không cần bái ta, ta đã không còn thần vị nữa.
Sau này, ngươi cứ gọi thẳng tên ta là được rồi.
”“Phong Thập Bát, tôi gọi ngài là tiền bối vậy.
” “Cũng được.
Ta không đủ tư cách làm sư phụ của ngươi, gọi một tiếng tiền bối là được rồi.
”“Phong tiền bối, đây là thế giới trong cờ chiêu hồn, ngài sao lại xuất hiện ở đây vậy?” Tôi hỏi.
“Ngươi quên là trong huyền quan của ngươi vốn dĩ ta có để lại một ngọn gió phục hồi sao.
”Tiếp đó, Phong Thập Bát kể tôi nghe chuyện nguyên nhân ngài ấy có mặt tại đây.
Khương Tuyết Dương đăng đàn làm pháp phổ trong chín ngày, thu hút sự chú ý của Phong Thập Bát và sau khi ban phúc cho cô ấy, Phong Thập Bát âm thầm theo dõi trận chiến ở vùng trời Âm Sơn.
Thời đại Mạt Pháp vẫn chưa kết thúc, ngài ấy không thể dễ dàng ra tay được.
Đợi tới lúc ngài ấy nhận ra tôi bị Kiếm Ma nhập vào huyền quan, cùng với sự giúp đỡ của ngọn gió phục hồi trong huyền quan, bản tôn tách một phần phân thần biến thành một đạo Hồng Hoang thần niệm từ huyệt thần đình âm thầm nhập vào trong huyền quan của tôi.
“Khi ta đi vào, thức thần của người đã bị Kiếm Ma giết rồi, chỉ còn cách giết Kiếm Ma báo thù cho ngươi.
” Phong Thập Bát nói.
“Vậy sao ngài lại tới đây nữa?” Tôi hỏi.
“Không phải ta muốn tới, mà là cờ chiêu hồn hút ta vào, còn chuyện gì xảy ra thêm, ta cũng không rõ nữa, hoặc cũng có thể vận mệnh kéo ta vào trong này.
”“Vậy làm sao chúng ta có thể ra ngoài được đây?”.
“Chân trời góc bể cũng có điểm kết thúc, đến được tận cùng của thế giới, đó chính là lối ra quay trở lại huyền quan của ngươi.
“Phong tiền bối, cần tới ngày tháng năm nào mới có thể đến được tận cùng của thế giới?”“Thế giới trong cờ chiêu hồn không có ngày tháng, bất luận ngươi ở đây bao lâu, khi ra khỏi đây cũng như là cái búng tay mà thôi.
Thay vì lo lắng chờ đợi, chi bằng suy nghĩ về những điều sau khi ra ngoài.
“Phong tiền bối ngài thật nhìn xa trông rộng, không biết lúc ngài vào tới đây tình hình Ma đạo ra sao?” Tôi hỏi.
“Lúc ta vào, đại quân hành thi Âm Sơn đã bị xóa sổ rồi, khi đó hai đội quân Ma đạo hợp sức quét sạch đệ tử Quỷ Vương Tôn không thành vấn đề gì.
”“Ồ, vậy trận quyết chiến của Thùy Họa và Hoàng Kiêu thì sao?”“Nếu như không có gì khác xảy ra, thì vợ của ngươi đã ngưng kết ra thân thể bất tử của Tử Thần trong trận chiến này rồi, đến lúc đó tương đương với việc có được Thiên tôn đạo thể, thật xứng danh là tướng sát phạt vô song của Ma đạo.
Nghe tới đây tôi vạn phần thích thú, Thùy Họa nếu như đúng là ngưng kết thành thân thể bất tử, đó là điều may mắn lớn nhất của Ma đạo.
Thêm một điểm nữa, Thùy Họa có được thân thể bất tử, sẽ không chịu điều cấm kỵ âm dương nữa.
Điều này cũng có nghĩa là, tôi với cô ấy có thể trở thành vợ chồng thật sự rồi.