“Vậy thì cũng phải giành được Âm Sơn trước, cứu được A Lê rồi nói.
”Tiếp tục tiến về phía trước, sau khi phá hủy Mê Hợp Thành và chặt đầu của Mê Hợp Quỷ Vương, trong nửa ngày tiếp chúng tôi không gặp bất kỳ cuộc phục kích nào nữa.
Chỉ mình tôi đã có uy lực để diệt thành, đã vậy còn quét sạch một vạn đệ tử chính quy của Âm Sơn, cho dù Âm Sơn pháp mạch có ngu ngốc đến đâu, cũng không dám tùy ý phát động các cuộc tấn công nữa.
Ra tay lần nữa, ắt sẽ là chí mạng.
Núi Thái Âm được hóa thành từ thú thân của Vọng Thiên Hống, tổ đình của Âm Sơn nằm trên đỉnh đầu của Vọng Thiên Hống, con đường chúng tôi đang đi chính là men theo lưng của nó.
Khi chúng tôi đến vị trí giữa lưng của nó, đường núi đột ngột thay đổi, phía trước mặt trở nên âm u.
Cây thông, cây bách đen dày đặc, dựng đứng thành rừng, khí đen trong rừng lan tràn, khó có thể nhìn rõ, ngay cả thần niệm cũng không xuyên thấu được.
Không cần nghĩ cũng biết ở đây sắp có đại chiến, do nơi này thoáng đãng, không bị núi non che khuất, thuận tiện cho quân đội phô diễn sát khí quân uy, hơn nữa rừng rậm cũng là nơi thích hợp nhất để bố trí mai phục.
Thùy Họa yêu cầu Khương Tuyết Dương và tôi ở yên tại chỗ, cô ấy một mình đi về phía trước.
“Thùy Họa, ở đây em không được khinh địch.
” Tôi nói.
“Em biết, em chỉ muốn cảm nhận trong rừng rậm phía trước sát khí quân uy mạnh đến thế nào thôi.
”Thời gian đầu, Thùy Họa đi lại khá dễ dàng, càng đi thì càng nặng nề, cuối cùng thì mỗi bước đi nặng tựa như tạ.
Đến khi cô ấy không thể tiến về phía trước được nữa, thì giải phóng Tử Thần quân uy được dung hợp từ mệnh cách Phá Quân và thần cách Tử Thần.
Sát khí quân uy bay vút lên trời, khiến bốn mặt Long Hồn Hạo Kỳ bay lên phần phật, tôi thậm chí còn nghe thấy trong huyền quan Hạo Kỳ phát ra tiếng hét của bốn vạn vong hồn của Ma đạo.
Đợi cho đến khi sát khí quân uy được nâng lên đến cực điểm, Thùy Họa rút thanh đao Trấn Yêu và thi triển tâm huyết Thiên Địa Giao Tranh Âm Dương Lưỡng Đoạn Đao, quỳ một gối và cắm thanh đao xuống đất.
Đồng thời, sát khí quân uy bay vút lên bầu trời rồi lao thẳng về phía trước theo chuyển động của cô.
Sát khí quân uy như nước triều dâng tràn về phía rừng rậm trước mặt.
Sát khí sừng sững, tách rời khu rừng.
Có một động lực khiến cây đổ vô tận tựa dòng sông Dương Tử cuộn chảy vô tận.
Nhưng sát khí quân uy của Thùy Họa không hẳn một mạch suôn sẻ, khi vào sâu khoảng ba mươi trượng trong rừng thì tất cả đều bị chặn lại, không thể tiến về phía trước chút nào nữa.
Sát khí quân uy bị chặn lại, Thùy Họa phải chịu phản phệ, thân thể bắt đầu run rẩy, đành phải nắm chặt thanh đao Trấn Yêu trong tay, mới có thể miễn cưỡng ổn định lại cơ thể.
Lúc này, Khương Tuyết Dương tế xuất thanh kiếm pháp sư Trai Trám trong tay tôn thờ thần linh, làm phép và niệm chú.
Những cơn gió mạnh đến từ bốn phương tám hướng, gào thét và ngưng tụ về phía Khương Tuyết Dương.
Thổi đến mức tóc cô ấy bay loạn, đạo bào thì phồng lên.
Cơn gió này lạnh thấu xương, ẩn chứa sức mạnh của Bắc phong đại đạo pháp tắc.
Đợi đến khi gió lên đến đỉnh điểm, Khương Tuyết Dương đọc to: “Gió bắc thổi cuộn đất, trăm cỏ gãy, sắc!”Sau khi niệm xong, ngọn gió bắc được Khương Tuyết Dương triệu đến lập tức biến thành một Bắc phong chi long hư ảo.
Bắc phong chi long vừa hình thành đã gầm lên rồi bay về phía Thùy Họa, và tiến vào cơ thể cô ấy.
Thùy Họa sở hữu cơ thể Tử Thần, Tử Thần lạnh lẽo vốn là người đại diện của cái chết, chẳng những không sợ gió bắc lạnh, còn được gia tăng thêm phần lớn sức mạnh nữa.
Sau khi được chúc phúc của Bắc phong chi long, Thùy Họa hét to một tiếng: “Ta là một thanh kiếm sắc trong u tối, đánh thức kèn lệnh của cái chết, tấm khiên kiên cố bảo vệ cho Ma đạo.
Trận này là vậy, trận sau cũng thế, tướng lĩnh Tử Thần của Ma đạo, phá!”Theo cùng với từ phá vừa thốt ra, nguồn sát khí quân uy mà Thùy Họa phóng thích khiến trời đất choáng váng một trận, mây gió ảm đạm, đá vụn lăn lóc bay khắp trời.
Sát khí quân uy lúc ban đầu bị chặn lại trong rừng rậm bắt đầu tấn công điên cuồng.
Những cụm cây ban đầu bị phá hủy bởi luồng sát khí quân uy cũng bị cuốn bay lên khắp sườn núi, đồng bằng, đổ ào như trời mưa.
Trên núi Thái Âm, Thùy Họa một mình chống lại sát phạt quân uy của hàng vạn đệ tử Âm Sơn.
Nhưng chỉ dựa vào liên thủ giữa Khương Tuyết Dương và Thùy Họa, vẫn chưa thể chọc thủng được hàng phòng ngự trong khu rừng rậm phía trước.
Lúc này đây, tôi bắt đầu ra tay.
Sát khí quân uy của hai bên quân phía trước rõ ràng đã đến thế bế tắc, mà tôi chính là cọng rơm cuối cùng làm chết con lạc đà.
Kiếm Vấn Thiên từ lúc Khương Tuyết Dương làm phép, niệm chú đã bắt đầu chuyển động điên cuồng, tại thời điểm này kiếm khí xung quanh tôi đã tung hoành ngang dọc.
“Phi Long Tại Thiên, Lợi Kiến Đại Nhân, Trảm!” Nghĩa là rồng bay trên trời, ra mắt đại nhân thì lợi.
Long hình kiếm khí phủ trên khắp bầu trời hợp nhất thành Phi long ngạo nghễ, ngẩng đầu gầm lên, tiếp thêm quân uy từ trên trời cho Thùy Họa, tiếp đó, Phi long lao vào sâu trong khu rừng rậm rạp theo luồng sát khí quân uy mà cô ấy phát ra.
Ma Kiếm Ngự Long Quyết này bắt nguồn từ Kinh dịch: Cửu ngũ, Phi long tại thiên, lợi kiến đại nhân.
Ba người cùng nhau ra tay, theo cùng chữ Sắc của Khương Tuyết Dương, chữ Phá của Thùy Họa và chữ Trảm của tôi.
Lời ra phép cũng theo, chỉ nghe được một tiếng nổ vang, toàn bộ núi Thái Âm dường như từ sâu bên trong nứt toạc thành hai nửa.
Khu rừng rậm phía trước như vùng bình địa, không còn chút rào cản nào, chỉ còn lại xương của vô số đệ tử chính quy của Âm Sơn.