Tôi, Khương Tuyết Dương.
Trời sinh mệnh cô độc, gánh lấy mệnh cách Tham Lang.
Vào Toàn Chân học đạo bái Ngọc Thanh Chân Nhân làm thầy, năm vào huyền quan thì thầy niết bàn ra đi.
Từ nhỏ đã được Phong Thần khai sáng, lại còn nhận được ưu ái từ Vũ Thần Huyền Minh.
Luôn có nỗi sợ trong lòng, sợ rằng sẽ cô phụ giao phó của thần linh.
Cho đến năm tôi trở thành Thiên hạ hành tẩu của Toàn Chân giáo, bắt đầu số mệnh của cuộc đời mình.
Từ mệnh cách của Tham Lang mà tôi được kế thừa ký ức của Tham Lang Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn của Ma đạo năm đó, sau đó, dấu ấn linh hồn của Tham Lang Hộ pháp Thiên Tôn biến mất, đồng quy cùng trời đất.
Tham Lang Hộ Pháp Thiên Tôn Ma đạo không thấy đạo tàng, ngay cả trong lịch sử Ma đạo cũng không tìm được ghi chép cụ thể, thậm chí có rất nhiều đệ tử Ma đạo cũng chưa từng thấy qua dung mạo thật của cô ấy.
Tham Lang có tâm sự riêng của bản thân, một tiếng cũng không từng cất, cũng giống như tôi vậy.
Tôi đã từng nghĩ qua, nếu tôi thích ai thì sẽ không nhẫn nhịn như Tham Lang Hộ pháp Thiên Tôn vậy, vĩnh viễn chỉ đứng trong mùa mưa của người khác.
Tiếc thay, định mệnh ập đến khiến tôi không thể mở lời.
Tham Lang Hộ pháp Thiên Tôn mến mộ Đạo Tổ, cũng giống tôi nhớ về Tạ Lan.
Ban đầu gặp gỡ, cậu ấy cũng chỉ là viên ngọc thô chưa được mài sáng, cùng với sự mài giũa của đao kiếm, viên ngọc thô tỏa sáng.
Tạ Lan thông minh hơn nhiều so với cậu ấy tưởng tượng, không kiêu ngạo không bốc đồng, nhưng luôn mang dáng vẻ thiên tài.
Kiếm Thất Sát, Kiếm Khí Cự Long, Ma Kiếm Ngự Long Quyết.
Mặc dù cậu ấy đi theo con đường cũ được Ma Đạo Tổ Sư tính toán sẵn cho cậu ấy, nhưng lại không hề theo quy tắc gì, thường hay phá vỡ để tìm cái mới.
Nó giống như việc đi du lịch, đi trên cùng một con đường, nhưng nhìn thấy lại là những phong cảnh khác nhau.
May mắn thay, tôi đã chứng kiến sự trưởng thành của cậu ấy, từ tu vi đến tâm cảnh đến tư tưởng, lắng nghe rồi tự giải nghi hoặc, hoặc là tham ngộ và xác nhận lẫn nhau.
Thật không may là, tôi lại chứng kiến tình yêu của cậu ấy.
Khi cậu ấy cùng với Thùy Họa xuất hiện trước mặt tôi, thì có những lời nói cả đời tôi cũng không nói ra được.
Ước muốn đời này cũng giống với Tham Lang Hộ pháp Thiên Tôn đời trước, mong rằng những người có tình với nhau trên đời này rồi cũng về với nhau.
Thực ra từ lâu tôi đã hiểu ra, chỉ có tôi mới ứng kiếp Nguyệt Ma Tam Tiễn.
Tạ Lan có khí số trong vận mệnh, Thùy Họa lại có thân thể bất tử, bọn họ đều có thể đỡ được tiễn của Nguyệt Ma, chỉ có tôi mới không thể đỡ.
Tôi không hối hận vì đã chết, chỉ tiếc rằng không thể giúp Ma đạo hoàn thành đại nghiệp.
Giờ đây, mũi tên Nguyệt Ma đang lao về phía tôi.
Trong lòng tôi nghe được một tiếng thở dài, tiếng than thở này đến từ sư phụ Phong Thần Phong Thập Bát của tôi.
Bà ấy cứu không nổi tôi, chỉ có thể nhìn tôi chết đi.
Nghe thấy tiếng thở dài này, tôi nhận thức được sinh mệnh của tôi đã thực sự kết thúc.
Vậy nên, trong giây phút cuối cùng của cuộc đời tôi, tôi đã không nhìn vào mũi tên Nguyệt Ma bắn về phía tôi, mà đã quay đầu nhìn về Tạ Lan.
Cậu ấy đang nhắm mắt điều chỉnh khí tức, dường như không phát giác ra.
Không phải là người đa tình, nhưng lại để nợ phải rất nhiều tình cảm, một Uy Nhi thông tuệ, một Kiêm Hà nóng bỏng, một Mộ Dung Nguyên Duệ dung mạo tuyệt mỹ.
Thật ra, tôi rất muốn nói với cậu ấy rằng còn có một Khương Tuyết Dương nhẫn nhịn bao lâu nay nữa.
Tham Lang, chuyên việc xảo trá trong thiên hạ, nếu không phải Thùy Họa gả cho cậu ấy, tôi chắc chắn có thể tính kế với tất cả đoạn tình cảm của Tạ Lan.
Tình cảm này có thể đợi, chỉ hận gặp người không đúng lúc.
Tốc độ mũi tên của A Lê lại gia tăng, từng một tên bắn từ Chung Nam đến tận Hàn Hoang, bắn gãy cờ lệnh trong tay Xà tiên Liễu Như Thì.
Nguyệt Ma mượn tay A Lê để phát tên, tôi tuyệt không tránh được.
Hơn nữa, hôm nay là ngày sát sư, A Lê lại là học trò của tôi.
Tạ Lan vẫn đang ngồi thiền, còn Thùy Họa đã nhập Niết bàn.
Di ngôn của tôi chỉ có thể nói cho Bắc Minh Tú nghe.
“Sau khi ta chết, mong Bắc Minh tướng quân tận tâm phò trợ Đạo Tổ hoàn thành đại nghiệp.
Mệnh bàn Sát Phá Lang bị phá vỡ không đồng nghĩa Ma đạo sẽ không còn đường để đi nữa, Đạo Tổ sở hữu khí số, phế tích Quy Khư vẫn còn rất nhiều cơ duyên.
”“Bắc Minh không chết, Ma đạo không diệt.
” Bắc Minh Tú nóiCho dù hắn có lòng muốn chết thay tôi, nhưng chúng tôi đều hiểu rõ, mũi tên này tôi sẽ không thể tránh được.
Đệ tử Ma đạo, vạn thế thiên hồng.
Tôi đã nghe câu này rất nhiều lần, chỉ là bản thân tôi chưa bao giờ nói ra.
Đôi cánh của Tạ Lan vẫn chưa phát triển hoàn thiện, tôi chưa muốn rời xa cậu ấy.
Sau khi tôi chết, mệnh cách Tham Lang sẽ trở về hư không, phá huỷ mệnh bàn thì đường đi của Ma đạo vẫn sẽ khó khăn như vậy.
Chỉ là tôi không thể quan tâm được nữa.
“Hảo phong bằng tá lực, tống ngã thương thanh vân!”Ngay lúc A Lê bắn ra tiễn Nguyệt Ma, tôi đã hét lên sấm ngữ này, rồi sau đó bay lên mà đón lấy.
Nỗi đau âm ỉ chỉ là điều nhất thời, một lúc sau, tôi bị A Lê bắn tiễn vào huyệt Thần Đình.
Thức thần vỡ vụn, huyền quan nứt toạc.