Trước đây khi giao chiến ở Đông Hải, hai nhà đã tích lũy vô số mối thù truyền kiếp, hiện nay hai nhà đã mất đi cơ sở để hợp tác, một trận huyết chiến là điều khó tránh khỏi.
Mặc dù Tạ Lưu Vân có tài chiến lược vô song, nhưng ông ta không thể nghĩ ra một ý tưởng hay nào, cuối cùng ông ta phải thương lượng với Mộ Dung Nguyên Duệ lần nữa.
Cuối cùng, song phương đi đến nhất trí, đại quân Nhân, Tiên hai đạo tạm thời không động thủ, mỗi bên dẫn theo mấy chục cao thủ đỉnh cao dịch chuyển đến hồng hoang.
Cao thủ đỉnh cao không dễ giết, như vậy có thể tránh được quá nhiều thương vong không cần thiết.
Thấy Nhân, Tiên hai đạo đang vắt óc đề phòng lẫn nhau, Ma Đạo của tôi lại thảnh thơi vui vẻ.
Bởi vì hai người bọn họ cũng sẽ không chủ động ra tay với Ma Đạo, nếu không Ma Đạo sẽ trợ giúp đối phương.
Thời gian khởi hành được ấn định là hai ngày sau, trên Cao Nguyên Chết Chóc, không chỉ có người trong Ma Đạo của tôi bị thương nặng, mà Nhân, Tiên hai đạo lại còn thảm hơn, cần một thời gian mới có thể hồi phục.
Vết thương của Ngạo Phong thực sự rất nghiêm trọng, nhưng may mắn thay, Mộ Dung Nguyên Duệ vì thể hiện sự ưu ái của mình với Ma Đạo, đã cho chúng tôi một cây long diên thảo khác để khiến cậu ấy hồi phục sinh cơ.
Mà vết thương của Bạch Vô Nhai đã được chữa lành nhờ Long Hổ Cửu Chuyển Kim Đan do Tạ Lưu Vân đưa cho.
Thấy vậy tôi lại có chút buồn cười, không ai có thể ngờ rằng hành trình Quy Khư của Ma Đạo lại thuận lợi như vậy, khiến cả Nhân, Tiên đều phải chiếu cố.
Thời gian hai ngày chỉ bằng một cái búng tay đã trôi qua, vào ngày này, ba bên đã đứng trước vòng pháp trận dịch chuyển làm công tác chuẩn bị cuối cùng.
Dịch chuyển đến một khu vực hồng hoang đầy ẩn số là một việc vô cùng nguy hiểm, điều này chỉ cần nhìn vào sức chiến đấu của những hung hồn trong Vực Sâu Hồng Lư là biết được.
Mặc dù phần lớn tinh nhuệ của hồng hoang đã bị chôn vùi trong vạn tộc cổ chiến trường, nhưng không ai có thể đảm bảo liệu vài nghìn năm sau sẽ có một thế hệ cường giả mới hay không.
Ma Đạo chỉ có bảy người, dù nguy hiểm cỡ nào cũng phải xông pha.
Hiện tại, người có chiến lực mạnh nhất trong bảy người của Ma Đạo là Thùy Họa, kế hoạch của cô ấy là ngay sau khi dịch chuyển tức thời sẽ bắt đầu ngay cuộc chiến chinh phạt, những người còn lại sẽ tìm cô ấy để đoàn tụ ngay khi họ nhận được tin tức của cô ấy.
Tôi có Thiên Đạo Đoạn Kiếm, chính là cái gọi là Anh Hùng Chi Kiếm thời hồng hoang, sau khi dịch chuyển sẽ có hai kết quả cực đoan, hoặc là được Nhân tộc hồng hoang xem như anh hùng mà tôn sùng, hoặc là trở thành mục tiêu sự chỉ trích của đám đông, bị tập thể vây công.
Dù là đãi ngộ nào, cũng không phải là thứ tôi có thể lựa chọn được.
Sau khi tất cả các bên thảo luận, hàng chục cao thủ đỉnh cao nửa bước thiên tôn của Tiên Đạo bước vào vòng pháp trận dịch chuyển trước.
Trước khi đi vào, Mộ Dung Nguyên Duệ còn quay đầu nhìn tôi thật sâu, ánh mắt ám muội bất minh, khiến Thùy Họa giận dữ trừng trừng nhìn tôi.
Sau Tiên Đạo là Nhân Đạo, cuối cùng là Ma Đạo chúng tôi.
Hai đại sát thần liên tiếp bước vào, theo sau là Kiêm Hà, A Lê và Ngạo Phong.
"Tạ Lan, Quy Khư là cơ duyên của Ma Đạo, Anh Hùng Chi Kiếm chính là cơ duyên để anh chứng Thiên Tôn.
Em rất mong chờ anh thành tựu Thiên Tôn, trợ giúp Tuyết Dương ngưng tụ thức thần.
" Thùy Họa nói.
"Anh biết.
"Anh Hùng Chi Kiếm mặc dù là một thanh kiếm gãy của Thiên đạo, nhưng uy lực của nó vẫn cao hơn so với Kiếm Vấn Thiên của tôi, tôi không chỉ giải phóng kiếm khí lưu hình một cách trơn tru không bị cản trở, mà những phù văn màu đen trên thân kiếm còn có thể giúp tôi hiểu thêm sâu sắc ý nghĩa của Ma Kiếm.
Năm đó Ma Đạo Tổ Sư chính là dựa vào Ma Kiếm chứng được Thất Sát Chi Đạo viên mãn và chứng Thiên Tôn, nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra, tôi cùng ông ấy sẽ giống nhau như đúc.
Để ngưng tụ thức thần cho Tuyết Dương cần phải được thực hiện trong huyền quan của Thiên Tôn.
Chỉ khi tôi chứng được Thiên Tôn, cô ấy mới có cơ hội trùng sinh.
Nghĩ về cô ấy, trong lòng tôi tỏa ra sự nhu tình vạn trượng.
Rất mong đợi được gặp cô ấy ở thế giới bên ngoài, ôm cô ấy vào lòng.
Thùy Họa đi trước, sau đó tôi cũng bước vào vòng pháp trận dịch chuyển.
Truyền tống trong hư không, thức thần bị phong bế, vô minh vô ý thức, không thể cảm nhận được một tia tồn tại nào.
Cũng không biết qua bao lâu, khi tôi lần nữa hồi phục lại ý thức, thân thể của tôi đã xuất hiện tại một mảnh sơn cốc yên tĩnh.
Có những cụm hoa và cây cối xanh tươi, hương thơm hoa cỏ thoang thoảng trong không khí, hai mùi hương hòa quyện vào nhau khiến lòng người mê mẩn không thôi.
Dù không có màn sương tiên mịt mờ, hay tiên khí bay bay nhưng nơi đây vẫn đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.
Tôi hít một hơi thật sâu, thập phần say đắm, may mắn thay vị trí tôi dịch chuyển đến cũng không tệ.
"Tạ Lan, xem ra chúng ta thật có duyên.
"Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, tôi quay lại và bắt gặp một đôi mắt lấp lánh ánh lên niềm vui.