Đáng tiếc, cô ấy không thể thật sự giết chết Mộ Dung Nguyên Duệ.
Sau khi thời đại Mạt Pháp kết thúc thì nhân vật chính của lần tranh đấu này là hai đạo Tiên, Nhân.
Chỉ khi hai đạo này dùng toàn lực tranh đấu với nhau thì Ma Đạo mới có thời gian hồi sức.
Nếu như Nhân Đạo hoàn toàn chiếm lợi thế trong toàn bộ cuộc chiến này, ngay cả khi Ma Đạo có thể thu Quy Khư làm tổ đình thì cũng không còn khả năng quật khởi nữa.
Khi đó ván cờ này đã đi đến giai đoạn kết thúc, trong ba đạo chỉ có Nhân Đạo mới có thể may mắn mà tiếp tục tồn tại.
Thùy Họa có thể bởi vì ghen tuông, tức giận mà chém chết Mộ Dung Nguyên Duệ nhưng Phá Quân của Ma Đạo tuyệt đối không thể vì thù oán cá nhân mà chém giết người của Tiên Đạo đẩy Ma Đạo vào hiểm cảnh.
Giết thì không thể giết rồi đó, nhưng mà cô ấy cũng không định bỏ qua cho Mộ Dung Nguyên Duệ.
Lúc này, đao gác ngày càng gần cổ Mộ Dung Nguyên Duệ hơn, Thùy Họa vươn tay ra hướng về phía mặt Mộ Dung Nguyên Duệ tìm kiếm.
Mộ Dung Nguyên Duệ nóng vội ngăn cản, Hồn Chi Bi Thương liền cắt ra một đường chỉ đỏ trên làn da trắng như bạch ngọc của cô ta, lúc này Mộ Dung Nguyên Duệ đã chẳng còn cách nào phản kháng nữa, chỉ có thể rũ tay xuống.
Mặt nạ màu thanh đồng phút chốc liền bị gỡ xuống, lộ ra gương mặt thuần khiết tuyệt mỹ, giống như bóng trăng hiện lên dưới hồ nước do tuyết tan hóa thành giữa đêm mùa hạ.
Đẹp đẽ tinh khiết khiến người ta không đành lòng phá hủy.
“Không hổ là Cửu Thiên Huyền Nữ chuyển sinh, thì ra ngươi sớm đã khôi phục dung nhan rồi, thật sự đúng là một mỹ nhân khiến người ta thương tiếc.
” Thùy Họa vuốt ve vật đang cầm trên tay, đầu ngón tay thon dài so ra lại lạnh hơn cả chiếc mặt nạ thanh đồng vài phần, đôi mắt vừa lạnh lùng nghiêm nghị vừa tĩnh mịch ưu mỹ nhìn thẳng vào Mộ Dung Nguyên Duệ.
Nhìn Thùy Họa ngày càng sát gần lại, cảm nhận nhiệt độ xung quanh bất chợt hạ xuống Mộ Dung Nguyên Duệ liền có một loại cảm giác khủng hoảng mà ngay cả khi nãy bị Hồn Chi Bi thương gác lên cổ cũng không có.
Cô và Thùy Họa định sẵn chính là kẻ địch, không biết cô ấy hiện giờ dự định sẽ sỉ nhục cô như thế nào, cô nhịn không được liền run giọng hỏi: “Cô định làm gì?”“Ha ha, Mộ Dung Nguyên Duệ, cô thật sự cho rằng tôi không biết chuyện giữa cô và Tạ Lan sao?”Thùy Họa nở một nụ cười lạnh, cúi người đến gần, đôi môi mỏng như đao lại đen như mực, ngày càng ép gần.
Giữa hai bờ môi hé mở, hơi thở như sương phả lên vành tai hồng hồng của Mộ Dung Nguyên Duệ, khiến cho cả mặt cô ta đỏ bừng.
Nội tâm Mộ Dung Nguyên Duệ ngày càng căng thẳng, liều mạng muốn lùi về phía sau, nhưng Thùy Họa sớm đã nhận ra động tác của cô ta trước một bước liền vươn một tay ra phía sau giữ chặt chiếc cổ thanh mảnh mềm mại.
Ngón tay thon dài của Thùy Họa từ từ vuốt ve cổ của Mộ Dung Nguyên Duệ, ngón tay dần dần siết chặt.
Cổ của Mộ Dung Nguyên Duệ dưới tay Thùy Họa mảnh khảnh, xinh đẹp, mỏng manh, cứ như chỉ cần mạnh tay hơn một chút liền sẽ bị bóp nát.
Lúc này xung quanh chẳng có ai, nội tâm Thùy Họa liền sinh ra ý nghĩ muốn bẻ gãy chiếc cổ này cho thống khoái, nhưng đến cuối cùng cô vẫn kiềm chế được sát ý trong lòng.
Ngay sau đó, nụ hôn của Tử Thần dán lên môi của Mộ Dung Nguyên Duệ.
Nụ hôn vừa hạ xuống liền như long trời lở đất.
Đầu óc của Mộ Dung Nguyên Duệ một mảng trống rỗng, khi đôi môi đó đã rời đi một hồi lâu thì đầu óc vẫn bị sự sỉ nhục vô tận chiếm lấy.
“Ta từng dùng danh nghĩa của Cửu Thiên Huyền Nữ phát thề, khi gỡ mặt nạ này xuống ta sẽ tự tay lấy mạng Tạ Lan.
” Mộ Dung Nguyên Duệ hung hăng nhìn chằm chằm vào Thùy Họa.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ để cho ngươi có cơ hội giết anh ấy?”Sau khi nói xong, mái tóc trắng như tuyết của Thùy Họa không gió mà tự bay, bay phần phật rối tung trong không khí.
Hồn Chi Bi Thương tản phát ra từng đạo đao phong cực âm, trên cái cổ trắng như ngọc của Mộ Dung Nguyên Duệ lại lần nữa thấm ra từng giọt máu đỏ tươi.
Ngay lúc này, Mộ Dung Nguyên Duệ cảm nhận được một sự khủng hoảng cực kỳ khủng bố từ tận đáy lòng, cô ta có thể cảm giác được Thùy Họa thực sự đã động sát tâm, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy cái chết lại gần đến như vậy.
So với cái chết, Mộ Dung Nguyên Duệ càng sợ Sát Na Phương Hoa hơn, nhớ lại cuộc đụng độ khi ở trên biển, cô đã chứng kiến một đao kinh diễm của Thùy Họa khiến Đồ Sơn Công Tử phút chốc già đi, trạng thái già nua sau một đao đó khiến tim cô đập ngày càng nhanh hơn.
- Giải thích "Sát Na Phương Hoa" xuất phát từ “Hồng Nhan Đạn Chỉ Lão, Sát Na Phương Hoa” dùng để chỉ nhan sắc già nua của nữ giới, vẻ ngoài đẹp đẽ chỉ có thể kéo dài trong phút chốc.
Hết giải thích.
Tuy nhiên thân thể này là do cô niết bàn mà có nên tuyệt đối sẽ không già đến như vậy.
Thế nhưng cái cảm giác bị tử ý chiếm trọn tâm thần vẫn khiến cô vô cùng tuyệt vọng, cô luôn nghĩ rằng trước khi chết bản thân sẽ cảm thấy tiếc nuối cho nghiệp lớn của Tiên Đạo, thế nhưng chẳng hiểu sao cảnh tượng hiện lên trong đầu lại là những cảnh trên đá Tam Sinh ngày đó.
Nếu như có thể lựa chọn, cô cần gì phải làm Tiên Đạo Tổ Sư.
Thiên Thu Bắc Đẩu, Dao Cung Hàn Khổ, Bất Nhược Thần Tiên Quyến Lữ, Bách Niên Giang Hồ.
Nghĩa là Gánh vác vận mệnh ngàn thu, ở tại Dao Cung lạnh lẽo chịu khổ chi bằng làm một đôi thần tiên quyến lữ, dùng trăm năm du ngoạn giang hồ.
Đáng tiếc cô không có quyền lựa chọn, cô chỉ có thể chọn vì Tiên Đạo mà sống tiếp.
Nếu như mặt nạ đã tháo xuống, dù cho cô có chứng được Thiên Tôn hay không thì cũng phải cắt đứt tình duyên.
“Nếu như ngươi thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết nhân quả thật sự giữa ta và Tạ Lan.
” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
“Được, nếu ngươi nói ra ta sẽ thả ngươi đi.
” Thùy Họa thu đao lại một chút.
“Ta và Tạ Lan kết duyên là bởi vì đá Tam Sinh.
”“Ta không tin, trên đá Tam Sinh tuyệt đối không thể có duyên phận giữa ngươi với anh ấy.
”“Có phải thật hay không cô mang theo Tạ Lan đi xem là biết.
”Thùy Họa trầm mặc, cuối cùng liếc nhìn Mộ Dung Nguyên Duệ thật lâu, đạp nước hướng về phía bờ biển bên kia mà bay đi.
Nhảy lên vài cái, bóng người liền biến mất rồi.
Đợi cô ấy đi xa, khóe miệng Mộ Dung Nguyên Duệ hiện lên một nụ cười tự giễu đắng chát.