Vảy rồng tróc ra, rơi như mưa, Quỳ Ngưu gắng gượng mãi vẫn không thoát được, đợi khi hồn chi bi thương của Thùy Họa từ đuôi của nó rút ra tia máu cuối cùng, Quỳ Ngưu phát ra một tiếng rên rỉ khàn khàn, sau đó toàn bộ da thú bị lột ra, từ xác rồng bằng xương bằng thịt nay thân thể hóa thành một con rồng máu thịt kinh người.
Sau khi bị lột da, Quỳ Ngưu vẫn thoi thóp chưa chết, bay lên không trung, muốn lao ra đến vùng biển phía đông núi Lưu Ba.
Cái gọi là con rết trăm chân, chết mà không ngã, dị thú thượng cổ như Quỳ Ngưu sở hữu lực chiến của Thiên Tôn chỉ cần có thể trốn được vào biển sâu, thì nó có thể nhờ vào khí của Quý Thủy mà từ từ lấy lại sức sống.
Thấy Quỳ Ngưu muốn chạy trốn, Thùy Họa khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia cười lạnh lẽo.
Bước thật nhanh rồi dẫm mạnh vào một cái thân cây tùng đỏ, sau một khắc, thân thể hóa thành một luồng ánh sáng đen, bay thẳng về phía Quỳ Ngưu.
Đợi khi cô ấy bay tới phần giao nhau giữa đầu và cổ Quỳ Ngưu, lớn tiếng hét: "Sự sắc bén giết chết sinh mệnh, sức lực làm thương tổn linh hồn.
"Với một nhát chém duy nhất, rồi một tiếng nổ lớn, cái đầu khổng lồ của Quỳ Ngưu đã bị gãy đôi.
Không trung máu rơi như mưa, khiến cả người Thùy Họa bị máu tươi nhuộm đỏ.
"Ha ha" Thùy Họa cười to một tiếng, tóc trắng bay lên trời.
Đột nhiên, tiếng cười đột ngột dừng lại.
Bởi vì cô ấy cảm nhận một luồng sát khí dữ dội đang vùn vụt truyền đến từ hướng tây, cho đến khi đến gần thì cô ấy mới nhận ra được đó là một mũi tên.
Thùy Họa lại giậm chân bay lên, vươn tay bắt lấy phần đuôi của mũi tên.
Cú va chạm mạnh đã kéo Thùy Họa về phía trước vài trăm trượng trước khi dừng lại.
Tất nhiên, Thùy Họa nhận ra rằng đó là mũi tên Tiên Vũ Khánh Linh do A Lê bắn ra, rồi híp mắt dò quỹ đạo của mũi tên, sau đó sử dụng thân pháp của mình để biến thành một luồng sáng màu đen, dao động không ngừng trong núi Lưu Ba.
Tóc trắng bóng đen, tựa cú đêm phóng nhanh về phía tây như tia chớp.
Phía tây, trên một vách núi cách phía đông núi Côn Ngô ba trăm dặm, ngân hồ Bạch Vô Nhai, đang lau sạch vết máu trên loan đao cong như trăng tròn, đạp lên xương trắng trên đất đi xuống ngọn đồi.
Sau khi được dịch chuyển đến đây, cô ấy đã gặp phải sự hạnh họe của những người bộ tộc Kim tộc.
Nữ tử Kim tộc thân hình cao to, rắn chắc, làn da màu đỏ xỉn, dáng người hồ mị trời sinh của ngân hồ Bạch Vô Nhai, đã khiến những nam tử rắn rỏi của Kim tộc nhìn chằm chằm ngay khi vừa xuất hiện.
Mặc dù cô ấy đeo mặt nạ độc nhãn, nhưng chỉ riêng thân hình nóng bỏng của cô ấy thôi cũng đủ khiến những nam tử mạnh mẽ của Kim tộc phải say mê và choáng váng, hơn nữa, cô ấy vẫn có yêu khí càng khiến nam tử Kim tộc xem như một con mồi vậy.
Bạch Vô Nhai khác với Kiêm Hà, mặc dù huyết mạch huyễn ma trong Kiêm Hà là đạo tâm, trong tim có từ bi, nhưng Bạch Vô Nhai ra tay thì lại không có nửa phần để tâm điều này.
Một vài câu chữ đã khiến cô ấy triệt để muốn giết người, sau khi giết liên tiếp vài người, đã làm kinh động đến hàng ngàn người Kim tộc.
Bạch Vô Nhai dứt khoát đại khai sát giới, đã bắt đầu thì liền mất kiểm soát.
Một trận đồ sát đã lấy đi vài trăm dũng sĩ Kim tộc, cuối cùng giết đến những người Kim tộc sợ hãi không thôi, chạy trốn khắp nơi.
Sau khi giết nhiều người như vậy, mặc dù Bạch Vô Nhai dũng cảm nhưng cũng biết nơi này không phải là nơi có thể ở lâu, nhưng hồng hoang Quy Khư vô cùng rộng lớn, trong lúc nhất thời cô cũng không biết bằng cách nào để tìm được những người khác của Ma Đạo.
Đúng lúc này, một mũi tên từ phía đông bay tới, xé toạc hư không, bay thẳng đến núi Côn Ngô.
Sau khi Bạch Vô Nhai nhận ra rằng đó là mũi tên Tiên Vũ Khánh Linh của A Lê, thì thuận theo quỹ đạo của mũi tên mà đi về phía đông.
"Tổ Long?""Giết chết nó, một giọt máu của Tổ Long đáng giá ngàn vàng.
""Vảy rồng, gân rồng, toàn thân đều là bảo vật.
""Bao vây nó, mau đi thông báo cho tù trưởng.
"Ngạo Phong hiện thân tại một buổi lễ hiến tế của một bộ tộc nào đó của Hỏa tộc, khi được dịch chuyển tức thời đến, thức thần của Ngạo Phong đã bị phong ấn, chỉ khi tỉnh dậy, cậu ấy mới phát hiện ra rằng mình đã hiện thân bằng thân xác của Tổ Long.
Giờ thì hay rồi, lập tức được chào đón nồng hậu bởi các dũng sĩ Hỏa tộc, người nào người nấy cũng đã lấy sẵn vũ khí ra để chiêu đãi.
Bây giờ cơ thể Tổ Long của cậu ấy dài hơn trăm trượng, sức chiến đấu cũng đã được nâng lên đến đỉnh cao của nửa bước thiên tôn.
Mỗi một chuyển động đều tạo ra sự thay đổi, không chỉ gây ra sức phá hủy đối với các dũng sĩ Hỏa tộc đang bao vây cậu, mà ngay cả những người già, trẻ nhỏ và phụ nữ vô tội cũng không thể thoát khỏi uy lực nghiền nát của rồng.
Mặc dù thân hình của Ngạo Phong to lớn vô đối nhưng cậu ấy là một thiếu niên có trái tim trong sáng, thuần khiết, không nỡ phạm phải sát nghiệp nên cố gắng hết sức chống chọi với các đòn tấn công rồi mạnh mẽ bay lên không trung.
Hồng hoang Quy Khư cấm chế ngự không, ngay cả Tổ Long Ngạo Phong thì cũng chỉ có thể bay cao hơn mười trượng, không thể tránh được cơn mưa tên dày đặc, nhưng may mắn thay cậu ấy có thể chịu đau, nương nhờ vào tốc độ của gió, mây, mà mang theo những vết thương bay vội khỏi trại của người Hỏa tộc.
Bay đi không xa, cậu ấy đột nhiên cảm thấy một luồng sát cơ dày đặc vô song, quay đầu lại liền thấy, nhận ra là mũi tên Tiên Vũ Khánh Linh do A Lê bắn, trong lòng mừng rỡ, bay thẳng về phương bắc.
Thiếu niên Ngạo Phong, toàn tâm toàn ý ái mộ A Lê, vì vậy sau khi cảm nhận được tiếng gọi của A Lê, ngay cả núi đao hay biển lửa cũng không thể ngăn được nỗi niềm mong nhớ của cậu.
Âm thanh của bốn mũi tên của A Lê bắn, lan ra bốn phương tám hướng.
Đến nỗi sau này Đạo Tàng đặc biệt bình luận về điều này, đã để lại một câu:Một mũi tên bắn xuyên mây, thiên quân vạn mã cùng đến gặp.