Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, khuôn mặt phẫn nộ của sư mẫu tôi càng lúc càng rõ ràng, nhìn dáng vẻ của bà giống như muốn xông ra đó ngay lập tức vậy.
Sư mẫu tôi nói, nếu như ngày thường đừng nói là âm binh, cho dù là quỷ tướng đến bà ấy cũng dám mở cửa tiếp khách chứ chẳng sợ gì.
Nhưng hôm nay lại khác, nếu như bà mở cửa thì đồng nghĩa với việc đồng ý cho âm binh vào nhà, lỡ như xảy ra thương vong, âm ti có thể truy cứu trách nhiệm.
Giả dụ như giờ bà không mở cửa, âm binh xông vào thì tức là tự ý vào nhà dân, có sống chết thì cũng không liên quan đến bà.
Tiếng gõ cửa duy trì được một lúc, tôi liền nghe bên ngoài truyền đến một giọng nói khàn đặc: “âm binh mượn đường, thất lễ xin bỏ qua.
”Vừa dứt lời, liền có một tiếng vang rất lớn, cửa tiệm của sư mẫu bị ai đó đạp ra, theo sau đó chính là đoàn âm binh lần lượt bước vào trong sân.
Nhìn thấy âm binh đến ngựa cũng không xuống, sư mẫu tôi giận muốn bốc khói.
Nhưng vì ban đầu đã không mở cửa thì bây giờ cũng không nói được gì hơn, chỉ đành giả vờ câm điếc đến cùng thôi.
“Tạ Lan ở đâu, mau đến lĩnh tử!” Tên thủ lĩnh lớn tiếng cất lời.
Hắn vừa nói một câu thôi, đầu óc tôi như bị ai đó đập trúng vậy, mơ mơ màng màng muốn bước ra cửa, vừa đi được hai bước thì bị sư mẫu tôi kéo lại nói: “Đừng ra ngoài, hắn đây là đang câu hồn của cậu đó thằng đần này!”Trong dân gian có nhiều lời đồn thổi về việc câu hồn, nói là lúc đám quỷ sai này câu hồn rất thích mô phỏng giọng nói của người thân rồi đứng ở ngoài gọi tên họ.
Bởi vì dương trạch của người sống thường được thần minh bảo hộ, có nhiều nhà còn thờ phụng thần Phật Quan âm, quỷ sai không đi vào nhà được, chỉ có thể gọi người đi ra mà thôi.
Chỉ cần người đó bước từ trong nhà ra, thì họ sẽ dùng xích sắt siết cổ rồi đưa hồn phách rời đi.
“Tạ Lan ở đâu, mau đến lĩnh tử!”“Tạ Lan ở đâu, mau đến lĩnh tử!”Rồi hắn gọi thêm hai lần, ba lần, nhưng vẫn không thấy tôi xuất hiện.
Người đó lại lớn tiếng giận dữ nói: “Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, kẻ nào dám sống đến canh năm, vào trong bắt người!”Người đó vừa đưa tay, lập tức có hai tên âm binh xuống ngựa, rút hai cây đao xích từ bên hông xông thẳng vào tiệm.
Ngay lúc này, một luồng gió lạnh thấu xương đột nhiên nổi dậy.
Làn gió xào xạc ùa đến, chẳng mấy chốc ngoài sân bị thổi đầy cát bụi, hàng mã trong nhà cũng bị thổi đến nát bấy tanh bành.
Từng luồng khí đen từ bốn phương tám hướng ùa vào trong sân nhà.
Âm binh cảm thấy có gì đó không ổn, ngoại trừ thủ lĩnh, những âm binh còn lại nhanh chóng xuống ngựa để xếp thành sát trận.
Mà hai âm binh đi trước, bởi vì khoảng cách quá xa, chưa kịp quay đầu thì đã bị vô số luồng khí đen cuốn vào trong.
Đợi khi luồng khí đen đó biến mất, rồi nhìn lại hai âm binh, tuy vẫn còn giữ tư thế đưa tay cầm đao, nhưng cái đầu đã mất tiêu đâu rồi.
Hiện hình đầu tiên chính là quỷ không đầu, trong số quỷ quái bằng giấy mà sư mẫu làm thì chiến lực của hắn ta mạnh nhất.
Loài quỷ này chính là sát thần kiểu sống làm nhân kiệt chết làm quỷ tướng ấy.
Thường là binh sĩ hoặc trọng phạm, sau khi chiến bại bị bắt rồi bị chặt mất đầu luôn.
Sau khi quỷ không đầu xuất hiện, các quỷ quái còn lại cũng lần lượt theo đó mà hiện hình.
Con ma lạc đầu bắt đầu kéo cổ mình dài ra, bà lão xà cốt cũng đưa hai con thanh xà ở hai bên tay, ma trành bắt đầu phình to người nó, ma treo cổ thì thè cái lưỡi toàn là máu, chim chín đầu thì loay hoay bay lượn trên không…Mặc dù biết đám quỷ quái này chính là chiến hữu, nhưng trong lòng tôi cũng hoang mang tột độ.
“Yêu ma quỷ quái, vậy mà dám hiện hình trước mặt âm binh, giết không tha!”Nói xong tên thủ lĩnh rút cây đao xích dài, chém một phát về hướng con chim chín đầu, chỉ thấy một vệt sáng xẹt ngang, liền có một cái đầu của con chim rớt xuống đất.
Ánh sáng của đao chém chín nhát, chim chín đầu từ không trung biến thành khói đen, sau đó trở thành đống giấy vụn phất phơ rơi xuống từng mảnh.
Quỷ quái hiện thân, âm binh bố trận.
Hai bên mạnh ai nấy phát huy điểm mạnh, quỷ quái giết chết hai tên âm binh, âm binh chém gục chim chín đầu.
Số lượng chiến binh của hai bên đều tương đương nhau, thế là trong sân liền bắt đầu một trận chiến chém giết hỗn loạn.
Sát khí đằng đằng kéo dài miên man cả trận chiến, tôi chỉ xem một chút là cảm thấy nhức mắt vô cùng, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.
Tôi vội vàng dời tầm mắt không dám xem nhiều quá, mà sư mẫu tôi thì không si nhê gì, đưa mắt nhìn chằm chặp trận hỗn chiến trong sân, không bị ảnh hưởng chút nào cả.
“Sư mẫu à, đám quỷ quái này có thể ngăn được âm binh thật không vậy?” Tôi sốt ruột hỏi.
“Hai bên đều ngang ngửa nhau, xem tình huống hiện giờ, trận chiến này e là sẽ đánh đến trời sáng.
Nếu thật sự có thể kéo đến lúc đó, thì cậu sẽ không sao nữa, gà trống vừa gáy trời sẽ sáng, âm binh chỉ có thể rút lui thôi.
”