Sau khi Thùy Họa trùng sinh cũng không có đuổi tận giết tuyệt dũng sĩ tộc Thổ, ánh mắt cô kiên định nhìn về phía trước, nhìn về phía lão già tóc bạc rơi xuống bậc thềm phía trước quảng trường thần điện, đó chính là Thanh Đế của tộc Mộc.
Trong lúc Thùy Họa niết bàn thì thần thức vẫn có thể quan sát được, cô biết là Thanh Đế đã cứu cô, không tiếc thọ nguyên, không tiếc mất mạng vào tay Hiên Viên Đế để cứu cô.
Cô cũng đã nghe thấy câu nói cuối cùng mà Thanh Đế hô lên, đệ tử Ma Đạo vạn thế thiên hồng.
Cô tận lực giết người chỉ vì muốn đến bên cạnh Thanh Đế nhanh một chút, nghe lời trăn trối cuối cùng của người.
Không ai có thể ngăn được thần uy của Thùy Họa có chiến lực Thiên Tôn Mạnh Nhất, chỉ cần là dũng sĩ tộc Thổ ngăn cản trước mặt cô thì đều bị cô dùng Hồn Chi Bi Thương chém hết sạch sinh cơ, thần hồn đồng thời bị tận diệt.
Dần dần, không còn có ai dám ngăn cô nữa, để cô tùy ý đi đến bên cạnh Thanh Đế, ngồi xổm người xuống, đỡ Thanh Đế lên khỏi mặt đất.
“Vũ Ngưỡng Thiều của tộc Mộc Hồng Hoang Quy Khư, bái kiến tướng Phá Quân.
” Dù miệng Thanh Đế không ngừng nôn máu nhưng vẫn cắn răng nói hết những lời này.
Thùy Họa rơi lệ, nước mắt hóa thành ngọn lửa màu xanh lam, bùng cháy càng mạnh mẽ hơn.
“Người sẽ không chết.
” Thùy Họa nói.
“Không có ai là không chết, thiên tính trời sinh của tộc Mộc không thích tranh đấu, sau khi ta chết kính xin Ma Đạo Tổ Sư để tộc ta có một mảnh đất lành.
”“Được, ta không chết, tộc Mộc không diệt.
”“Đáng tiếc, không thể gặp lại Đạo Tổ một lần nữa” Thanh Đế nói xong liền rơi ra giọt lệ nóng hổi.
Đạo Tổ chưa từng nói chuyện đã truyền đạo cho Thanh Đế với bất cứ ai, vậy nên cho dù Thùy Họa có được ký ức của Phá Quân, cũng không biết được chuyện này.
“Đạo Tổ đã hóa thân hi di, đồng quy với thiên địa rồi.
” Thùy Họa nói.
“Cái gì?” Thanh Đế giật mình hô lên, sau đó lại phun ra một ngụm máu tươi, vạt áo trước ngực đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ.
Sau khi nôn ra ngụm máu này, sinh khí của người dường như biến mất trong thoáng chốc, ánh mắt cũng càng lúc càng ảm đạm.
Ngay lúc thần hồn của Thanh Đế khô kiệt, sắp sửa về miền cực lạc, A Lê đạp không bay đến bên cạnh người, vươn cánh tay trắng nõn ra đặt tại huyệt Thần Đình của Thanh Đế, đánh vào một đạo nguyệt quang.
A Lê đã hoàn toàn ngưng tụ ra Thần Cách của Thái Cổ Nguyệt Ma, Thuật Nguyệt Quang mà cô thi triển có thể chữa trị hết tất cả thần hồn bị tổn thương.
Theo sự tiến vào của Nguyệt Quang, thần sắc của Thanh Đế bắt đầu chuyển biến, ánh mắt cũng bắt đầu có lại ánh sáng, nhưng mà những thọ nguyên đã mất đi vĩnh viễn cũng không thể quay lại được.
Hiện tại người bất quá cũng chỉ sống thêm được một khoảng thời gian, đợi đến khi thọ nguyên cạn kiệt liền sẽ bị thần hồn câu diệt.
Thọ nguyên của người vốn đã sắp hết, vì chữa trị cho vòng xoáy hư không giúp Thùy Họa niết bàn mà cưỡng ép tiêu hao thêm một phần, hiện tại thời gian đã không còn bao nhiêu nữa.
A Lê có thể đến đây, chứng tỏ bộ tộc Đông Di đã giành thắng lợi khi giao chiến với tộc Thổ.
Thủ Tịch Đại Tế Tư của Hiên Viên Thần Điện đã bị A Lê làm tổn thương thần hồn, sau khi cưỡng ép dùng Trung Thiên Mậu Thổ Hạnh Hoàng Kỳ để ngăn một kích trí mạng, lập tức trốn chạy về Hiên Viên Thần Điện tụ họp với Hiên Viên Đế.
Về phần dũng sĩ tộc Thổ mà hắn dẫn dắt tất nhiên là bị Bạch Vô Nhai dẫn theo xạ thủ của tộc Đông Di giết đến quân lính tan rã.
Bạch Vô Nhai sớm đã đạt đến đỉnh phong của cảnh giới Nửa Bước Thiên Tôn, lần giết chóc đẫm máu này, đã khiến cô ấy giết đến gần như viên mãn, giết đến cả người lạnh lẽo, tâm cảnh đảm chiến.
Sở dĩ có thể nhanh chóng phân thắng bại trong trường hợp lấy ít địch nhiều như vậy là vì tiễn của A Lê không ai có thể cản được, bách phát bách trúng, đa số những dũng sĩ vương giả của tộc Thổ đều là chết dưới tiễn của A Lê.
Bộ tộc Đông Di cũng đã bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng sau hai lần chiến đấu ngoài và trong thành, tử thương lên đến năm ngàn người, nhưng lại không có ai hối hận đi theo Nguyệt Thần xuất chinh.
Sau khi chữa trị thần hồn cho Thanh Đế xong, vết thương trên thân thể tự nhiên đã không còn là vấn đề nữa, là người đứng đầu tộc Mộc, sở trường chính là khống chế sinh cơ, sau vài lần Lục Quang Thiểm Diệu đã có thể đứng dậy tự nhiên.
Chỉ là cả đầu tóc bạc và nếp nhăn xuất hiện trên mặt khiến người ta nhìn vào vô cùng đau lòng.
Người muốn cảm tạ A Lê, vừa định khom người đã bị Thùy Họa cản lại, nói: “Trong Ma Đạo, không ai có thể nhận đại lễ của người.
”“Xin hỏi cô nương liệu có phải là người thừa kế ý chí của Thái Cổ Nguyệt Ma?” Thanh Đế hỏi.
“Không phải, đây là ý chí của bản thân tôi.
”“Là của cô?” Thanh Đế có hơi bối rối.
“Tôi chính là Thái Cổ Nguyệt Ma.
” A Lê nói.
Không chỉ Thanh Đế bất ngờ mà Thùy Họa cũng phải nhướng mày, ngưng thần quan sát A Lê thật kỹ, đôi môi đen tựa mực xuất hiện ý cười, chỉnh lại Nguyệt Thần Chi Quan giúp A Lê rồi nói: “Đợi đến khi gặp Tạ Lan, phải để anh ấy phong thần cho em.
”“Được, vậy em đợi đến ngày ấy.
”Sau khi A Lê đến không bao lâu, Bạch Vô Nhai cũng dẫn theo bộ tộc Đông Di đến trước quảng trường thần điện.
Mà ngay lúc này, Hiên Viên Đế dẫn theo Kiêm Hà, Thủ Tịch Đại Tế Tư, mười mấy tên dũng sĩ vương giả và hơn một vạn tàn quân đi đến quảng trường thần điện đối đầu với Ma Đạo.
Bên ngoài thành, ba vạn tinh binh trên núi Thủ Dương cũng đã đến nơi.
Xích Đế hóa thân thành lưu vân màu đỏ, giống như Hỏa Liệt Điểu vậy, dẫn theo một đám cao thủ tộc Thổ và tộc Hỏa cũng đã tiến vào thành Thủ Dương.
Mà bên Ma Đạo, chỉ có Thùy Họa, A Lê, Bạch Vô Nhai và chưa đến năm ngàn xạ thủ của bộ tộc Đông Di.
So sánh hai bên, hiển nhiên là Hiên Viên Đế đang chiếm thế thượng phong, mà trong tay hắn còn đang giữ Kiêm Hà làm con tin.
Nhìn thấy Kiêm Hà xuất hiện, Thùy Họa trực tiếp đi về phía cô cứ như xung quanh chẳng có ai.