Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 55 - Chương 55: Đạo Cô Tuyết Dương (1).

Chương 55: Đạo Cô Tuyết Dương (1).

Tôi nghe ngữ khí của người đó quả thật không dám làm gì sư mẫu của tôi, cho nên tôi liền chú tâm chạy trốn, leo qua bức tường ở sân sau, tôi vẫn còn nghe được đoạn đối thoại của sư mẫu tôi cùng với người đó.

“Tạ Lan không chết thì vẫn còn ở trong phạm vi Thiên Đạo tuần hoàn, âm ti có thể giáng tai họa, giáng nhân quả, nhưng không thể trực tiếp động thủ bắt người!”“Đạo mệnh là nghịch thiên hành sự, lấy đâu ra Thiên Đạo tuần hoàn!”Tiếp đó tôi lại nghe sư mẫu tôi bắt đầu tranh chấp với gã âm binh đó, có người phát hiện tôi đang chạy trốn từ cửa sau, liền vội vàng cho người đuổi theo tôi.

Tiệm hàng mã nằm bên ngoài thị trấn, xung quanh đều không có một bóng người, nhất thời tôi không biết mình nên trốn đi đâu cho phải.

Nhà thì chắc chắn không về được rồi đó, cha mẹ tôi cũng đã có tuổi rồi, không thể để họ chịu thêm sự kinh hãi nào nữa, huống hồ chi đây còn là âm binh mượn đường.

Mỗi đêm đều là tôi lén lút trốn ra, căn bản không dám nói chuyện âm binh muốn bắt tôi cho họ nghe.

Việc tôi muốn cưới Hoàng Hà Nương Nương đã khiến họ đắn đo băn khoăn lắm rồi, nếu như họ biết tôi còn dính líu đến âm ti, tôi sợ họ sẽ không chấp nhận nổi đâu.

Nghe tiếng vó ngựa của đám âm binh càng lúc càng gần, tôi cắn răng chạy bạt mạng vào thị trấn.

Bản địa hầu như nhà nào cũng nuôi chó, nửa đêm tôi chỉ cần làm ra một vài động tĩnh thì có thể dọa cho gà bay chó nhảy.

Âm binh mượn đường đều phải ẩn giấu hành sự, nếu như tôi gây ra động tĩnh lớn, nói không chừng bọn chúng sẽ vì kiêng kỵ bị người khác nhìn thấy, sau đó từ bỏ truy sát tôi.

Nghe tiếng vó ngựa phía sau, tôi không dám quay đầu lại, một hơi chạy ra giữa phố của thị trấn.

Trên phố là đường lát bằng đá xanh, chạy trên đất vang lên tiếng bạch bạch…Nhưng mà, cảnh tượng gà bay chó nhảy trong suy nghĩ không hề xuất hiện, nguyên cái trấn nhỏ như đã chìm sâu vào giấc ngủ, tôi cố ý gây ra động tĩnh cũng không có ai phản ứng gì.

Nhà nào nhà nấy đều đen xì, không một nơi nào thắp đèn cả.

Tình huống này thật sự rất quỷ dị, khiến tôi nhịn không được mà nghĩ đến truyền thuyết Dạ Du Thần liên quan đến miếu Thành Hoàng.

Trong truyền thuyết dân gian, Nhật Dạ Du Thần trực ban tại miếu Thành Hoàng, bản thân sẽ không tham dự vào việc câu hồn, nhưng ngẫu nhiên sẽ phối hợp công việc của quỷ sai và âm binh mượn đường để che mắt nhân gian.

Không lẽ lần này âm binh mượn đường, miếu Thành Hoàng cũng có phần tham dự, còn mời luôn cả Dạ Du Thần sao?Dạ Du Thần có thể khiến tất cả sinh linh đang ngủ chìm sâu vào giấc mộng, không đến trời sáng thì họ sẽ không tỉnh dậy đâu.

Trước mắt dù cho tôi có lăn lộn đến cỡ nào, cũng sẽ không có một chút hồi âm gì, tám phần chính là Dạ Du Thần đang giở trò rồi còn chi nữa.

Nghĩ đến đây, tôi tự biết bản thân đã đi sai ván cờ, chỉ đành căng da đầu chạy về phía trước.

Nhưng tôi chỉ có hai chân, làm sao chạy nhanh hơn ngựa chiến của âm binh được chứ, tiếng vó ngựa đã gần lắm rồi, càng nghe càng rõ mới chết, sau lưng tôi bắt đầu cảm nhận được sát ý của âm binh ùa đến.

Lần này âm binh kéo đến không ít người, mặc dù có một số đã bị hạ gục ở tiệm hàng mã của sư mẫu, nhưng giờ đây đuổi theo thôi cũng phải hơn chục người lận.

Thật ra đừng nói là mười mấy người, cho dù chỉ một người thì tôi cũng chỉ có thể đợi chết mà thôi.

Đi theo Bạch lão quỷ lâu vậy rồi, lão hay kể đông kể tây, nghe cũng không ít câu chuyện vậy mà bản lĩnh lại không học được tẹo nào cả.

Tôi có thể dựa vào sức lực của bản thân liều mạng với Tạ Quảng Tài, nhưng lại không dám đối chọi với âm binh.

Loại quỷ quái khủng khiếp như chim chín đầu cũng bị xử lý sạch sẽ đến thế, Tạ Lan tôi há chẳng phải còn chết nhanh hơn nó nữa sao?Thật sự khi tôi chạy đến cỡ này thì bao nhiêu sức lực trong người tôi gần như đã cạn kiệt, bây giờ giữa tôi và đám âm binh đó chỉ còn cách một khoảng ngắn thôi.

“Tạ Lan, mau lĩnh tử!” Lúc này tôi chỉ nghe được tiếng hét của tên thủ lĩnh.

Nghe được tiếng hét đó, da đầu tôi căng đến sắp nổ tung luôn rồi.

Trong đám âm binh đó, hắn ta là dữ tợn nhất, chính hắn đã chém đứt chim chín đầu để thị uy.

Xem ra hôm nay tôi chết chắc rồi, không qua khỏi kiếp này nữa, nhưng chỉ cần cái đầu vẫn còn trên cổ tôi thì tôi sẽ không buông xuôi sự sống, tôi sẽ tiếp tục cắn răng mà chạy.

Con phố này ở hướng Nam Bắc, còn tôi thì chạy đến từ phía Nam, lúc này tôi đã sắp chạy đến cuối phố rồi.

Cuối con phố dài là một cổng tam quan được chạm khắc bằng đá xanh, khi ấy ở giữa cổng có một người đang đứng đó.

Trên người mặc đạo bào màu xanh biển, trong tay cầm kiếm pháp sư, ấy vậy mà là một đạo cô trẻ tuổi, chỉ là đêm hôm khuya khoắt nhìn không rõ diện mạo như thế nào.

“Đừng sợ, cậu cứ đứng ở đằng sau tôi, để tôi đuổi bọn chúng cho.

” Vị đạo cô đó nhìn tôi mỉm cười rồi nói.

Tuy tôi rất muốn biết vị đạo cô này là ai, nhưng nhiều hơn chính là sự cảm kích và kinh ngạc, có người cứu tôi, còn hơn là bị đám âm binh đó đuổi rồi quần cho chết.

Bình Luận (0)
Comment