Sau khi tiêu diệt con cá mập xương, Bắc Minh trời yên biển lặng trở lại.
Uy áp của Tử Thần có thể trấn áp mọi oán linh cấp thấp, tiếng kêu rên thê lương vang vọng khắp trời đất trước khi cá mập xương rơi xuống cũng cảnh báo đến cho tất cả sự tồn tại thuộc cấp bậc Thiên Tôn đang chuyển động trong biển Bắc Minh.
Tuy rằng chúng là kẻ địch của tất cả sinh vật, nhưng dù gì cũng đã tu hành không biết bao nhiêu ngàn năm, nếu không có xung đột lợi hại gì, thì không cần liều mạng đến chết để trút giận lên chúng tôi.
Bảy chiếc thuyền vận chuyển quân đội của chúng tôi không chỉ có Tử Thần của Thái Cổ Minh Giới tọa trấn, mà còn có thanh Anh Hùng kiếm.
Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.
Suy nghĩ một hồi, chính là thuận buồm xuôi gió, sóng yên biển lặng.
Biển Bắc Minh không phải là biển xanh trời xanh nên không khơi dậy được sự lãng mạn từ tận đáy lòng, nhưng đứng bên cạnh Thùy Họa, tim tôi vẫn tràn đầy sự dịu dàng cùng yêu mến.
Mặc dù tôi không thể khẳng định rằng so với bao nhiêu nữ tử trên đời này tôi chỉ yêu mỗi mình Thùy Họa, nhưng hiện tại chỉ có cô ấy là vợ tôi.
Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó tôi đã cưới cô ấy như thế nào, cũng sẽ không bao giờ quên những gì cô ấy đã nói với tôi.
Sinh tử khiết thoát, Dữ tử thành tuyết.
Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão.
Cũng chỉ có mình Thùy Họa được lòng tôi nhất, sống chết có nhau, không rời bỏ nhau dù chỉ một chút.
Cô ấy biết mọi thứ về tôi, tôi cũng biết nỗi bi thương trong bốn trăm năm ở sông Hoàng Hà của cô ấy.
Con người là một tâm hồn cô độc, bởi lẽ mọi con đường đều phải một mình đi hết.
Nhưng tôi tin rằng nếu cả thế giới tĩnh lặng lại, thì tâm hồn tôi cũng không cô độc, bởi vì Thùy Hạo cô ấy chắc chắn ở bên cạnh tôi.
Mọi thứ đều yên tĩnh, thì vẫn còn có cô ấy.
Nếu trong lòng tôi không có cô ấy, thì không thể gánh nổi Cờ Chiêu hồn của Ma Đạo, cũng không thể làm Ma Đạo Tổ Sư được.
Có câu nói, đàn ông chưa vợ bao nhiêu tuổi cũng vẫn là con trai, cũng chính nhờ cuộc hôn nhân giữa chúng tôi đã dạy tôi trở thành một người đàn ông như thế nào.
Đây là điều mà Khương Tuyết Dương bất kể thế nào thì cũng không thể dạy cho tôi được.
Nghĩ đến đây, tôi không còn tránh né ánh nhìn của mọi người nữa, vươn tay ôm lấy eo cô ấy, nhẹ giọng hỏi: "Thùy Họa, em gả cho anh bao lâu rồi?"Thùy Họa cả kinh, hỏa diễm bích lam trong mắt trở nên nhu hòa hơn, đáp: "Mười năm rồi.
""Đúng vậy, mười năm rồi.
"“Sao lại đột nhiên hỏi cái này?” Thùy Họa hỏi.
“Thời gian như bài hát, thật may khi có em.
"“Ừm, lòng anh cũng chính là lòng em, đợi xong trận chiến núi Bắc Minh, xem chúng ta có thể tranh thủ một chút thời gian hay không.
"“Để làm gì?” Tôi hỏi.
"Làm điều gì đó mà em chưa bao giờ làm trước đây.
"Thùy Họa nói xong liền xoay người đi tới đuôi thuyền cùng Khương Tuyết Dương tán gẫu.
Lúc đầu tôi cũng không rõ cô ấy nói gì, bởi vì tôi không biết cô ấy có việc gì chưa từng làm còn phải cùng tôi làm nữa chứ.
Sau khi suy nghĩ một lúc ở đầu thuyền, tôi chợt nhận ra ý nghĩa trong lời nói của cô ấy.
Thân là Tử Thần của Thái Cổ Minh Giới, với chiến lực của thiên tôn mạnh nhất, cô ấy có thể dễ dàng làm được nhiều việc mà người khác không làm được.
Chỉ có một việc mà cô ấy chưa bao giờ làm, còn nhất định phải kéo tôi làm cùng.
Hai ngày sau, chúng tôi thành công vượt qua vách đá mạn bắc của núi Bắc Minh và đổ bộ vào một bãi cạn ở chân núi phía tây núi Bắc Minh.
Sau khi lên bờ nghỉ ngơi một lúc, chúng tôi tiến về doanh trại của liên minh Đạo môn.
Tam tinh Sát Phá Lang dẫn đầu, theo sau là bảy ngàn tộc nhân Tương Liễu.
Trong tộc Tương Liễu, có hàng chục người với lực chiến nửa bước thiên tôn, với sự tham gia của họ, sức chiến đấu của Ma Đạo chúng tôi ở Quy Khư đã đủ để đối kháng lại Nhân, Tiên hai đạo rồi.
Sắc mặt của Tạ Lưu Vân thậm chí còn khổ não hơn, biểu cảm của Mộ Dung Nguyên Duệ sau khi gỡ bỏ mặt nạ cũng không tốt hơn là bao.
Tôi có thể hiểu được tâm tình của bọn họ, khi Ma Đạo đến chỉ có bảy người, nhưng hiện tại đại quân đã có gần mười hai vạn người, nửa bước thiên tôn cộng lại thì gần trăm người, còn có bốn vị chiến lực cấp bậc thiên tôn, trong đó Thùy Họa còn là thiên tôn mạnh nhất nữa.
Trái ngược với hai nhà bọn họ, mất nhiều hơn được.
Tiên Đạo đỡ hơn một chút, ít nhất vẫn có Mộ Dung Nguyên Duệ, đã ngưng tụ ra phân thần Tiên Thiên Ất Mộc, sở hữu đạo Chiến Thần hoàn chỉnh.
Nhân Đạo có thể được xem như thê thảm nhất, thậm chí ba, năm thanh tà kiếm mà thiên sư Trương Đạo Lăng để lại cũng bị gãy đi một thanh.
Trong lòng hai người này đều chua xót, nhưng đệ tử Ma Đạo của tôi thì lại hưng phấn không thôi, đặc biệt là A Lê, khi cô bé nhìn thấy Khương Tuyết Dương trùng sinh trở về, nước mắt rơi như mưa vậy.
Cô bé gục đầu vào vòng tay của Tuyết Dương, bật khóc nức nở, đến cả Ngạo Phong đứng bên nhìn cũng phải bó tay chịu trận.