Nghe sư mẫu nói Thùy Họa lợi hại đến thế, trong lòng tôi hoài nghi nhân sinh thật.
Khi Vương gia cầu hôn ngày hôm đó, rõ ràng Thùy Họa đã lộ ra vẻ mặt khao khát đối với Hoàng Hà lệnh.
Nếu thật sự Thùy Họa lợi hại như lời của sư mẫu, chỉ là một tấm lệnh Hoàng Hà nhỏ bé thì chả là cái thá gì đối với cô cả.
Vậy thì chỉ có khả năng là, hôm đó cô ấy chỉ đang diễn kịch thôi.
Lại là một đêm không về nhà, khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt cha mẹ tôi lộ ra vẻ thắc mắc, nhưng tôi không nói gì với họ cả.
Đâu thể nói với họ, con trai của ông bà vừa mới bị âm binh đuổi cả đêm chứ…Thật ra thì mấy ngày nay hành tung của tôi cứ xuất quỷ nhập thần, cha mẹ tôi đã bắt đầu nghi ngờ mất rồi.
Vương Phương gây ra việc tử đảo lên bờ, gia đình anh tôi lại nuôi thêm tiểu quỷ, cha mẹ tôi luôn hoài nghi những chuyện này có liên quan đến tôi, dù gì thì ban đầu Huệ Hương tác quái cũng là do tôi dẫn phát mọi chuyện.
Chớp mắt thời gian bảy ngày đã trôi qua, đêm nay chính là ngày hẹn gặp mặt của tôi và Thùy Họa, mà đột nhiên mẹ tôi đến tìm tôi để nói chuyện.
“Lan nhi à, Hoàng Hà Nương Nương sắp đến nhà chúng ta rồi, con xem trong nhà còn thiếu gì không? Cha mẹ đều là người thường, cũng không biết phương diện này có cấm kỵ những gì.
Phải mà Bạch lão quỷ còn trong thôn thì còn có ông ta giúp đỡ, giờ ông ấy không ở đây, mẹ cùng với cha chỉ biết luống cuống tay chân mà thôi.
”“Mẹ, không cần phải làm gì nhiều quá đâu mà.
Cô ấy lên bờ để cưới gả, đương nhiên phải dựa theo lễ tiết của chúng ta rồi, chả phải người xưa có câu, có chồng theo chồng, cưới gì theo đó sao?” Tôi đáp lời mẹ.
“Ừ, nói cũng phải.
Từ xưa đến nay Hoàng Hà Nương Nương đều là những cô nương số khổ, nếu như con đã quyết định sống cùng người ta cả đời, thì phải đối xử tốt với vợ mình, nghe con…”“Mẹ ơi vợ con lợi hại đến vậy, cho con mười cái gan con cũng không dám vô lễ với vợ con đâu ạ.
” Tôi chỉ nghĩ thế chứ chả dám thốt lời với mẹ.
Tâm sự với mẹ được một lúc, bất chợt tôi hỏi mẹ cảm thấy tôi là con người như nào.
Tôi muốn biết Thùy Họa rốt cuộc thích gì ở tôi, nguyên nhân nào khiến cô ấy chịu ủy khuất mà gả cho tôi.
‘Con á, tướng mạo không phải kiểu đặc sắc gì, cũng chả lương thiện như anh trai con.
” Mẹ tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
“Nói thế, chính là không có cái gì để các cô gái thích sao?” Tôi xụ mặt nói.
“Có được lòng người ta hay không thì mẹ cũng chả nói rõ được, củ cải rau xanh mỗi người có mỗi sở thích riêng mà con.
Mẹ chỉ biết lúc con còn nhỏ thì không được, vì con quá mưu mô đi”.
Mưu mô, chính là bí hiểm, kiểu như không muốn ai lại gần í.
Nhưng tôi nhớ lúc nhỏ năm nào tôi cũng là học sinh thân thiện đoàn kết hữu ái kia mà, nên tôi đã hỏi mẹ tôi sao lại nói thế.
“Cái tính mưu mô của con đã ăn sâu vào trong xương máu rồi, sợ rằng chính bản thân con cũng không nhận ra nữa.
Con đừng quên là ba tên lưu manh già kia đến bây giờ vẫn còn trốn con đấy.
” Mẹ tôi cười rồi nói.
Lời nói của mẹ khiến tôi nhớ lại một chút chuyện đã xảy ra lúc nhỏ.
Khi tôi còn học tiểu học, có một đợt cha tôi nghiện đánh mạt chược lắm.
Mà khi ấy nhà tôi thì nghèo, năm đồng một tệ cũng cược được nữa, không có chơi lớn như ở sòng đâu, đơn thuần chỉ là chơi cho vui mà thôi.
Cha tôi là một người thật thà, những người thường xuyên tìm ông đánh bài sẽ dùng lời nói để lợi dụng ông, kèm thêm mẹ tôi cũng thuộc dạng xinh đẹp, nhiều khi đùa giỡn có hay quá trớn.
Cụ thể tôi làm gì nói gì tôi cũng chả còn nhớ rõ nữa, nhưng lúc đó tôi như bị thần kinh mộng du vậy, nói chung là từ hôm đó về sau, ba tên đó nhìn thấy tôi sẽ tránh đi chỗ khác các kiểu.
Về sau tôi có hỏi cha tôi hôm đó tôi đã làm gì, thì ông nói tôi đã làm gì đâu, chỉ trừng mắt nhìn đám người đó vài cái thôi à.
Đấy là câu trả lời của cha tôi, nhưng ba người đó lại trả lời không giống vậy.
Họ nói lúc tôi trừng mắt nhìn họ, ánh mắt đó nham hiểm vô cùng, so với ác quỷ của địa ngục thì còn đáng sợ hơn thế.
Những chuyện tương tự như thế cũng xảy ra rất nhiều trong thời thơ ấu của tôi, nhiều khi mẹ tôi thả để tôi tè dầm trên giường, cũng không muốn gọi tôi dậy để ra nhà vệ sinh là thế, bà bảo dáng vẻ nửa tỉnh nửa mơ của tôi là đáng sợ nhất.
Cũng may, dần dần những chuyện lạ lùng này đã biến mất theo năm tháng tôi trưởng thành.
Nói đến việc trộm mạng, trong lòng tôi còn rất nhiều nghi hoặc, Bạch lão quỷ giấu chuyện này không lộ một tí, đến cả sư mẫu cũng không biết lão đã trộm mạng của ai.
Ai dà, tôi nghi ngờ Thùy Họa đã giấu giếm lai lịch của bản thân, nhưng tôi lại biết được bao nhiêu về thân thế của mình cơ chứ? Mạng của người khác thì đến từ Lục Đạo luân hồi, mà mạng của tôi lại là nghịch thiên trộm đến.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi chào mẹ rồi ngưng cuộc trò chuyện, sau đó thì đi đến thôn Hạ Bá.
Lần trước tôi đến gặp Thùy Họa, trong lòng tràn đầy sự kỳ vọng, nhưng lần này lại mang theo vài phần nghi hoặc.