Nhìn có vẻ giống Thùy Họa, đều vì lựa chọn lực nguyên sơ hỗn độn, nhưng đáng tiếc kết quả sau khi lựa chọn rõ ràng khác nhau.
Một người đứng trong địa ngục ngước nhìn về phía thiên đường, một người cam nguyện vướng thân vào chốn địa ngục nhân gian.
“Nói hay lắm, nhưng ta biến thành bộ dạng này không phải do Ma đạo các ngươi hại đó sao? Nếu đã gieo nghiệp ác, thì chuẩn bị gánh lấy hậu quả đi.
”Nói xong, thân thú đáng sợ khủng khiếp của Trần Dương uốn người tạo thành tư thế xuất chiêu hủy diệt.
Mắt thú cực lớn âm hiểm quét qua chúng tôi, cuối cùng mục tiêu nhắm tới chính là Bắc Minh Tú.
Bắc Minh Tú phản bội Âm Sơn tổ đình, nỗi căm phẫn của Trần Dương đối với ông ấy, còn sâu nặng hơn tôi.
Một loạt trận chiến gian khổ lại thêm điên cuồng đốt cháy sinh mệnh, bây giờ Bắc Minh Tú bất luận là sinh cơ hay thần niệm đều đã trơ trọi bên mép vực, thần hồn yếu ớt vô cùng.
Sau khi bị Vọng Thiên Hống khóa chặt khí cơ, Bắc Minh Tú không hề có ý định chạy trốn thoát thân, ngược lại trở nên bình tĩnh lạ thường.
“Ta có thể cho ngươi một cơ hội, nếu như bây giờ ngươi đồng ý quay về Âm Sơn, thay ta truyền pháp, ta sẽ tha chết cho ngươi.
”Trần Dương hóa thành Vọng Thiên Hống, cho dù lý trí vẫn còn, nhưng đã không thể tiếp tục cai quản Âm Sơn Pháp Mạch.
Ông ta bắt buộc phải tìm truyền nhân, thay thế ông ta thừa kế Âm Sơn Pháp Mạch.
Không còn ai thích hợp hơn Bắc Minh Tú, nếu như ông ấy thật sự đồng ý quay về Âm Sơn.
“Đáng tiếc, ông không thể cho ta thứ ta muốn.
” Bắc Minh Tú điềm đạm nói.
“Thiên đạo không có ở đây, tất cả mọi thứ ở nhân gian ngươi muốn gì ta đều có thể giúp ngươi giành lấy.
” Trần Dương nói.
“Tôn nghiêm và vinh quang của sinh mệnh, ông cũng cho ta được sao?” Bắc Minh Tú hỏi.
Trần Dương trầm mặc, quả thực ông ta không thể ban phát những thứ này.
Bởi vì đến cả bản thân ông ta cũng đã đánh mất nó rồi.
Trầm mặc một hồi, Trần Dương bắt đầu lộ ra mấy phần hối hận.
Nhưng, chẳng mấy chốc tất cả sự nuối tiếc của ông ta chuyển sang tức giận, căm phẫn tột cùng.
Chìm đắm trong cơn thịnh nộ đã đánh mất đi tia lý trí cuối cùng của Trần Dương, sự hung ác tàn bạo đã bá chiếm thần hồn của ông ta.
Chính lúc ông ta chuẩn bị phát động đòn hủy diệt tấn công Bắc Minh Tú, từ đám mây phương xa bỗng truyền đến một cỗ thần niệm vô hình khí khái.
Cỗ thần niệm đặc biệt ngang tàng, tuyệt đối mang cấp bậc đạo tổ.
Trần Dương lập tức cảnh giác, bởi vì ông ta âm thầm ngửi thấy mùi nguy hiểm đáng sợ từ trong thần niệm.
Bản thân Trần Dương đã là chí cường đạo tổ, kẻ có thể khiến ông ta e sợ tại tam giới vốn không nhiều.
Ma Đạo Tổ Sư đã hóa thành hư vô cùng đồng quy với thiên địa, chỉ còn mỗi mình Cửu U Nữ Đế.
Nhưng mà thần niệm hiển nhiên không thuộc về Nữ Đế, khiến ông ta rối rắm khó hiểu.
Ông ta không cần suy già đón non quá lâu, bởi vì chẳng mấy chốc Yến Tháp đã có mặt ở nơi này.
Ông vẫn mặc hán phục màu đen, chỉ là không trang bị kiếm Thuần Quân quý báu vô song.
“Nhân tộc muốn tham gia cuộc chiến phong thần sao hả?” Nhìn thấy Yến Tháp, Trần Dương có chút ngạc nhiên.
“Nhân tộc sẽ không đứng về phía nào hết, nhưng riêng ta sẽ làm vậy.
” Yến Tháp nói.
“Tại sao chứ?”“Đệ tử Ma đạo, vạn thế thiên hồng!”Khi Yến Tháp nói ra tám chữ này, cờ chiêu hồn trong huyền quan tôi đột nhiên chấn động dữ dội.
Từ khi nhân gian truyền đến tin tức Từ Phúc thay thế Yến Tháp tiếp quản tổng bộ khoa Linh Dị, Khương Tuyết Dương đã suy đoán ra thân phận của Yến Tháp.
Đến tận đêm trước khi Ma đạo xuất binh đánh cổ địa núi Hạ Lan, Khương Tuyết Dương mới đưa ra kết luận.
Yến Tháp, chắc hẳn là người của Ma đạo tôi.
Từ khi tiến vào cổ địa núi Hạ Lan, tôi vẫn luôn đợi ông ấy.
Thật không ngờ đến tận bây giờ ông ấy mới xuất hiện.
“Ông đến trễ rồi.
” Thùy Họa lạnh giọng nói.
“Không trễ đâu, vừa kịp lúc.
”Nói xong, Yến Tháp tiến về phía Vọng Thiên Hống mà Âm Sơn Lão Tổ hóa thành.
So với thân thú khổng lồ của Vọng Thiên Hống, thân hình của Yến Tháp hiển nhiên rất gầy gò, cũng rất nhỏ bé.
Với lại thần niệm uy áp mà ông ấy thể hiện ra ngoài, vẫn kém xa so với Trần Dương.
Nhưng mà, Trần Dương có cảm giác đụng độ với đại địch, một loại áp lực vô hình chưa từng có.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Trần Dương nói.
“Nếu như ta nhớ không lầm, thì con Vọng Thiên Hống đã hóa thành núi Thái Âm kia, chắc hẳn bị Thủy Kỳ Lân giết chết.
”Đạo tàng có ghi chép, Vọng Thiên Hống quả thực bị thần thú hỗn độn Thủy Kỳ Lân giết chết, sau khi chết thi thể hóa thành núi Thái Âm.
Nghe Yến Tháp nhắc đến điều này, tôi cuối cùng đã nghĩ thông ông ấy vì sao bây giờ mới xuất hiện.
Ông ấy quả thực không hề đến trễ, chỉ vì ông ấy vẫn luôn chờ đợi, đợi Trần Dương đưa ra quyết định cuối cùng, hóa thân thành Vọng Thiên Hống.
Bởi vì chỉ khi nào Trần Dương hóa thành Vọng Thiên Hống, Yến Tháp mới chắc chắn bản thân đủ khả năng giết chết ông ta.
Nếu không, với cấp bậc hiện giờ của Trần Dương, cho dù một tàn hồn thành công thoát thân, đối với Ma đạo cũng là mối hiểm họa tiềm tàn.
Chí cường đạo tổ chính là chí cường đạo tổ, một tàn hồn nhỏ nhoi cũng là chí cường đạo tổ.
Sau khi biến thành Vọng Thiên Hống, thần hồn sẽ bị trói buộc trong thân thú, không cách nào chạy thoát, mãi đến khi thân tử hồn tiêu.
“Đáng tiếc, trên thế giới này đã không còn Thủy Kỳ Lân nữa.
” Trần Dương nói.
“Còn đó, ta chính là Thủy Kỳ Lân.
” Yến Tháp nói.