Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 72 - Chương 72: Cấm Bộ Bị Hủy (2).

Chương 72: Cấm Bộ Bị Hủy (2).

Sang ngày hôm sau, tôi đi đến Huệ Tề Quán học đạo, vừa gặp Khương Tuyết Dương thì tôi đã bị phát hiện không có cấm bộ treo bên hông nữaMấy ngày trước tôi luôn đeo theo bên mình, cũng nghe quen tiếng vang của nó, lúc này không còn động tĩnh gì khiến tôi có chút không quen cho lắm.

Khương Tuyết Dương hỏi tôi vì sao không đem theo cấm bộ, tôi không dám nói thật, chỉ đành nói mình không cẩn thận làm rơi mất rồi.

“À, không sao, đợi đến lúc về núi Chung Nam tôi lại làm cho cậu một đôi.

”“Cám ơn sư phụ.

”Cách tiết Hạ Nguyên chỉ còn nửa tháng, những người trong đạo môn xung quanh đàm Cửu Long đã đến rất nhiều người, hầu như là nhìn đâu cũng thấy cả.

Dân làng cũng thấy lạ, tại sao trong chốc lát mà nhiều đạo sĩ đến đây thế.

Cuối cùng vẫn là Huệ Tề Quán đã đưa ra lời giải đáp, nói muốn sau khi quan lễ sẽ cử hành một trận pháp hội luân đạo của đạo môn trong tiết Hạ Nguyên.

Mà phủ Thiên Sư dường như sớm đã biết sẽ có ngày này, mấy năm gần đây, Huệ Tề Quán liên tục xây thêm rất nhiều biệt viện dành cho khách, tuy không thể tiếp nạp toàn bộ đạo môn thiên hạ, nhưng ít ra thì những đạo thống có chút tiếng tăm thì họ vẫn có biệt viện riêng của họ cơ mà.

Năm đạo thống lớn ngoại trừ Toàn Chân giáo, Mao Sơn, Võ Đang, Lao Sơn cũng đã phái rất nhiều tinh anh đến, đây chỉ là có mặt điểm danh trước thôi, đợi đến tiết Hạ Nguyên gần kề, đến lúc đó chưởng giáo cũng sẽ đích thân đến tham dự.

Kỳ lạ chính là, người của đạo môn đã đến không ít, thân là Đông đạo chủ phủ Thiên Sư lại không có động tĩnh gì?Trong Huệ Tề Quán cũng chỉ là những đạo sĩ giữ quán tầm thường mà thôi, không chỉ phủ Thiên Sư không đến, Trần quán chủ cũng đi đến núi Long Hổ luôn.

Khi tôi hỏi đến chuyện này, Khương Tuyết Dương liền nói phủ Thiên Sư đang tuyển chọn hành tẩu thiên hạ mới để nhậm chức.

Nói đến hành tẩu thiên hạ, không phải đạo thống nào cũng sẽ có.

Trong năm đạo thống lớn thì Toàn Chân giáo có Khương Tuyết Dương, Mao Sơn có Chương Nhược Hư, Lao Sơn và Võ Đang lại không có.

Nguyên nhân chính là hành tẩu thiên hạ phải có thực lực của hành tẩu thiên hạ, như vậy mới có thể gánh nổi mặt mũi của đạo thống, nếu như đạo hạnh không đủ, thì có như thế nào cũng không trở thành hành tẩu thiên hạ được.

Phái Lao Sơn từ lúc hành tẩu thiên hạ đầu tiên đã chiết tổn tại Tương Tây thì về sau không còn tuyển chọn ra người kế nhiệm tiếp theo, Võ Đang cũng gần giống tình huống như vậy, trong đạo thống không ít nhân tài, có thể một thân một mình đảm nhiệm trọng chức lại không một ai có năng lực đó cả.

Núi Long Hổ Chính Nhất Uy Mãnh là đạo thống đứng nhất thiên hạ, giáo phái của họ đương nhiên không thiếu nhân tài, chỉ tiếc là dù có thế thì núi Long Hổ đã hơn trăm năm không còn xuất hiện hành tẩu thiên hạ nữa.

Khương Tuyết Dương nói, vị đạo sĩ năm xưa đã dùng thủ đoạn thông thiên kinh diễm cả đạo môn, dù bây giờ có người kế nhiệm thì chắc cũng không ai có thể sánh bằng ông ấy đâu.

Phủ Thiên Sư là môn phái lãnh đạo, chẳng thà để trống chỗ hơn trăm năm cũng không muốn môn phong suy thoái.

“Họ đang tuyển chọn hành tẩu thiên hạ, chắc hẳn đã chọn được nhân tài rồi?” Nghe cô ấy nói thế tôi liền trả lời.

“Nhân tài phủ Thiên Sư lúc nào chả có, trong số đó có mấy vị đạo pháp tu vị không kém gì tôi.

Nhưng nếu muốn chọn được nhân tài có thể sánh bằng vị đạo sĩ năm xưa, đó lại là việc khó gấp vạn lần.

”“Đạo sĩ không qua được tu vị huyền quan, không lẽ giữa huyền quan và huyền quan lại khác biệt lớn đến thế?”“Ha ha, cậu bây giờ đã là thông linh, nhưng chỉ có thể vẽ được bùa trấn trạch của phố Thiên Sư cùng với bùa trừ túy, mà lão giám viện tại Mao Sơn đạo cũng thuộc cảnh giới thông linh, nhưng ông ta có thể vẽ ra hàng vạn loại bùa chú, còn có thể vẽ cả hai tay, một lần ra một cặp.

Vậy thì, giữa cậu và ông ấy có khác biệt gì?” Khương Tuyết Dương mỉm cười hỏi tôi.

“À, tôi hiểu rồi.

Cảnh giới không hẳn là thực lực, thứ quyết định đạo hạnh cao thấp chính là bản thân của mỗi người.

”“Đúng vậy, cậu có thể giác ngộ như thế thì rất đáng được khen thưởng đó.

”Những người theo chân đến Huệ Tề Quán càng lúc càng đông, dần dần Khương Tuyết Dương cũng không rút ra được thời gian để chỉ dạy đạo pháp tu hành cho tôi nữa, bởi vì những người đến kính thăm cô thật sự là quá nhiều đi.

Những người đến kính thăm ngược lại đã cho tôi cơ hội gặp được nhiều cao nhân trong đạo môn hơn, không chỉ những người trong đạo môn, những cao thủ âm nhân trong thiên hạ cũng lần lượt đến thăm hỏi, thậm chí lúc chiều tôi còn gặp được Tuần Dương Phán Quan nữa kia.

Được biết Tuần Dương Phán Quan đã đến, tôi hỏi Khương Tuyết Dương có cần tránh mặt đi không, cô ấy bảo không cần.

Khương Tuyết Dương nói, tuy sự việc Diêm Vương điểm Mão đối với âm ti không phải chuyện nhỏ, nhưng so với tiết Hạ Nguyên mà nói thì nó chả là gì cả.

Trước khi huyền cơ đàm Cửu Long được sáng tỏ, âm ti tuyệt đối không dám mạo hiểm chọc giận Hoàng Hà Nương Nương mà động đến tôi.

“Nếu như Hoàng Hà Nương Nương không quản tôi nữa thì sao?” Tôi lên tiếng hỏi một câu.

Lý do tôi hỏi như vậy, bởi vì chuyện cược mạng như là cái gai trong lòng tôi khiến tôi vô cùng khó chịu.

Thùy Họa kết hôn với tôi là vì cô ấy cược tôi chính là người đó, nếu đến lúc đó cô ấy cược thua rồi, thì Tạ Lan tôi đối với cô ấy còn là gì nữa đâu.

“Cậu và cô ấy có khế ước sinh tử của vợ chồng, làm sao cô ấy không quan tâm sự sống chết của cậu được.

Cho dù là không quan tâm, thì đệ tử của Khương Tuyết Dương tôi không phải âm ti muốn đụng là đụng được đâu, tôi đã nhận cậu làm đồ đệ, thì phải có nghĩa vụ bảo vệ cho cậu.

” …

Bình Luận (0)
Comment