Mộ Dung Nguyên Duệ vừa nói muốn bảo vệ tôi, khiến người Nhân đạo lập tức phẫn nộ phản bác lại.
“Đường đường là Tiên Đạo Tổ Sư, lẽ nào cô còn không nhìn rõ đại cục trước mắt hay sao? Ma đạo dã tâm lang sói, giờ phút này lẽ ra nên bắt tay với Nhân đạo diệt trừ mối hậu họa mới đúng, làm sao có thể quyết định hồ đồ ngu xuẩn như vậy?” Lữ Thuần Dương lạnh lùng nói.
“Lời này của Kiếm Tiên nói sai rồi, thành Cự Long nguy hiểm trùng trùng, Ma đạo nếu như đã có lòng ứng kiếp, ta chẳng qua muốn cho bọn họ một cơ hội mà thôi.
” Mộ Dung Nguyên Duệ điềm tĩnh trả lời.
“Ta còn tưởng Tiên đạo muốn kết liên minh với Ma đạo đấy chứ.
” Tạ Lưu Vân nói.
“Đạo bất đồng bất tương vi mưu, cuộc chiến bàn cờ này cuối cùng chỉ có thể giữ lại một đạo, làm gì có chuyện kết đồng minh ở đây.
” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
Thế cục bây giờ không phải như năm đó, Ma đạo khi ấy chỉ là kẻ đứng ở ven đường, căn bản không đáng để hai đạo Nhân Tiên xem trọng.
Nếu như là Mộ Dung Nguyên Duệ khi ấy muốn bảo vệ tôi, cho dù cố chấp không muốn thừa nhận, thì phân nửa cũng vì niệm chút tình cảm cũ.
Nhưng hôm nay cô ấy nói muốn bảo vệ tôi, đều xét từ góc độ lợi ích của Tiên đạo.
Thành Cự Long quá mức nguy hiểm, Ma đạo bằng lòng ứng kiếp, có thể chia sẻ gánh nặng của Tiên đạo, Mộ Dung Nguyên Duệ quyết không thể đứng yên nhìn Long tộc thiên tôn ngã xuống.
Còn có một điều này nữa, nếu như Ma đạo và Nhân đạo đã trở mặt thành thù, bảo vệ Ma đạo đồng nghĩa với việc gia tăng sức mạnh của phe mình.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, đạo lý này Mộ Dung Nguyên Duệ từ lâu vẫn luôn tự cho mình là đúng.
Nghe cô ấy nói thế, Tạ Lưu Vân biết sự tình không thể thay đổi, bèn lùi một bước: “Được thôi, cứ nể mặt Tiên Đạo Tổ Sư, cho Ma đạo một cơ hội đi.
”Tình thế trước mắt, Nhân đạo cũng không dám tiếp tục chèn ép.
Lỡ như Mộ Dung Nguyên Duệ thật sự có suy tính muốn kết liên minh với Ma đạo, thì cho dù chỉ là nhất thời, đối với Nhân đạo mà nói cũng là một cú đả kích không nhỏ.
Chẳng qua nguyên nhân chính khiến hai đạo Nhân Tiên quyết định nhường bước, chính là chúng tôi không tranh Binh Chủ Chiến Kỳ, đây mới là điều mấu chốt.
“Đạo Tổ, xem ra người lại nợ cô ấy một mối ân tình rồi.
” Lâm Thanh Thủy nói.
“Món nợ này dễ dàng trả lại lắm.
”“Lẽ nào chúng ta thật sự không tranh giành Binh Chủ Chiến Kỳ sao?” Lâm Thanh Thủy hỏi.
“Ừ, không chỉ có thế đâu, còn phải mang Binh Chủ Chiến Kỳ tặng cho Tiên đạo nữa.
”Tiên đạo vốn rơi vào thế yếu, Mộ Dung Nguyên Duệ căn cơ không vững, càng không đủ sức đối địch với Nhân đạo.
Nếu như Tiên đạo lụi bại, khói lửa chiến tranh sẽ chuyển hướng nhằm vào Ma đạo.
Hiện giờ Ma đạo đang đối đầu với kẻ thù không đội trời chung là Âm Ti, thứ thiếu thốn nhất lúc này chính là thời gian, vì thế chiến lực của Tiên đạo gia tăng có lợi đối với Ma đạo.
Còn điều này nữa, kẻ thù thật sự của Ma đạo chính là Thiên đạo.
Ba ngàn năm trước Ma Đạo Tổ Sư đã nhìn thấu điểm này, hai đạo Nhân Tiên muốn tranh giành thắng lợi trong ván cờ này, còn điều mà Ma đạo chúng tôi mong muốn là đứng ngoài cuộc chiến.
“Đạo Tổ, không chiếm lấy Binh Chủ Chiến Kỳ, Ma đạo và sức mạnh ý chí Si Vưu đều giao lại hết cho Tạ Uẩn, vậy chẳng phải Ma đạo chúng ta phí công một chuyến hay sao?” Liễu Chi Nhung nhăn mày khó hiểu hỏi.
“Đôi lúc, không tranh giành nhưng lại chính là đang tranh đấy.
” Tôi mỉm cười nói.
Tiên đạo trở nên mạnh hơn có thể kìm hãm tiến độ phát triển của Nhân đạo, khí số Nhân tộc ổn định, có thể giúp Ma đạo áp chế Âm Ti.
Nhìn bề ngoài có vẻ như Ma đạo đã phí công vô ích, nhưng thực tế lại là người kiếm được món hời lớn nhất.
Thảo luận kết thúc, Lữ Thuần Dương dẫn dắt phe Nhân đạo, tiên phong tiến vào thành Cự Long.
Nhân đạo dẫn quân tiến vào, Tiên đạo cũng theo sát phía sau, Ma đạo vào cuối cùng.
Thành Cự Long bị bóng tối bao trùm, đứng ở bên ngoài đã cảm nhận được sát cơ đáng sợ, vừa bước chân vào bên trong ngay lập tức bị áp lực bủa vây.
Thứ bóng đêm này không hề chỉ đơn thuần nuốt chửng ánh sáng, mà ảnh hưởng trực tiếp đến ngũ cảm lục thức của con người.
Bầu trời tựa như một mái vòm bị che kín, phong bế cả không gian.
Đứng trên đường, ngước nhìn công trình kiến trúc cao chót vót ở tứ phía, bỗng chốc cảm thấy bản thân như bị thu nhỏ thành một con kiến.
Hình thể Cự Long to gấp mấy lần con người, thành trì của Cự Long, thường cao hơn trăm vạn trượng, thật khiến người ta kinh sợ bất an.
Cảm giác này giống như, một người dân đen ti tiện, đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung uy nghiêm được canh phòng cẩn mật.
Lúc tôi cố gắng ổn định tâm trí, cửa thành phía sau lưng đột nhiên đóng chặt lại.
Cửa thành đã đóng, áp lực càng gia tăng thêm một bậc.
Hai đạo Nhân Tiên đứng cách chúng tôi không xa, đối diện với bí ẩn đáng sợ trước mặt, ai cũng không dám tùy ý manh động.
“Thành Cự Long đồ sộ nguy nga đến vậy, không biết do vị nào xây dựng nên.
” Tôi xúc động hỏi một câu.
“Thượng Cổ Long nhân.
” Tạ Uẩn đáp.
Tiếp sau đó, Tạ Uẩn kể cho chúng tôi nghe lai lịch của thành Cự Long.