Hai bên hành lang là tường đá vững chắc, trạm trổ và phù điêu hình những con rồng.
Sàn nhà lát các loại đá vỏ chai kiên cố, trên dưới tứ phương đều chắc nịt không thể phá vỡ.
Ngạo Phong đi ở phía trước để dẫn đường, còn chúng tôi thì đi ở phía sau.
Càng tiến về phía trước thì sát khí càng nặng, tinh thần phấn chấn đến mấy cũng bị uy năng này chèn ép cho tim đập thình thịch.
Liễu Chi Nhung chịu sức ảnh hưởng lớn nhất, cứ nắm chặt tay tôi trong vô thức, lòng bàn tay tuôn mồ hôi như trút nước.
Thần sắc trong mắt bất định, là bởi vì căng thẳng quá độ, làn da trắng như ngọc cũng bắt đầu trổ ra những chiếc vảy nhỏ xinh, tưởng chừng như có thể thoát khỏi hình dạng con người bất cứ lúc nào để hóa thân thành bản tôn đại xà.
“Không cần phải sợ.
” Tôi nhỏ giọng an ủi.
“Ừm.
” Liễu Chi Nhung ừ một tiếng rồi bắt đầu thả lỏng cơ thể.
Trải qua hơn mười năm, Ngạo Phong giờ đây cũng không còn là một thanh niên non nớt như xưa nữa.
Có bao nhiêu thương đau, sẽ có bấy nhiêu khí khái của đàn ông thực thụ.
Ngạo Phong của hiện tại, oai hùng lại mang theo sự kiên định, sải bước ngang nhiên, không khiếp sợ điều gì.
Qua tầm hai nén nhang, cuối cùng chúng tôi cũng đã đi ra khỏi hành lang chật hẹp tối mịt này, đi tới một sảnh lớn hình chữ nhật.
Cái sảnh hùng vĩ vô cùng, bán kính lên đến mấy ngàn trượng, không gian khép kín nhưng lại không bị hạn hẹp bởi những kiến trúc xung quanh.
Hai bên hai hàng là những tượng người điêu khắc khổng lồ, đứng đối lập với nhau, đôi tay đều cằm thanh trường kiếm, mũi nhọn chĩa xuống, đôi mắt nhắm nghiền, thần thái nghiêm nghị, giống như những vệ sĩ phòng thủ trong thần điện.
Giữa hai hàng lính canh khổng lồ là một con đường lát đầy những viên đá hồng ngọc đỏ như máu, dẫn đến phía cuối của đại sảnh.
Tận cùng của đại sảnh chính là một bộ xương khổng lồ ngẩng đầu nằm trên mặt đất, máu thịt đã không còn, xương rồng đen tựa như mực.
Miệng rồng hé mở, ngậm một viên ngọc màu đen phát sáng to bằng nắm tay.
Phía sau nó là một cánh cửa bằng đá đang đóng sầm.
Trên cánh cửa có khắc những ký tự Cự Long thần bí và có một rãnh tròn ở trung tâm.
“Đạo tổ, đám người này chính là Thượng Cổ Long Nhân đó ạ.
” Tạ Uẩn chỉ lên những tượng điêu khắc và nói.
Thượng Cổ Long Nhân chính là những con Cự Long dưới hình dạng con người.
Tôi nghiêm túc xem xét dung mạo và đặc tính của Thượng Cổ Long Nhân, phát hiện ra trong những tượng điêu khắc đó ẩn chứa thần niệm đang dao động trong các pho tượng.
Thế là tôi nhịn không được bước lên vài bước, muốn cảm nhận kỹ hơn.
Chính ngay lúc này, hai tên vệ sĩ Thượng Cổ Long Nhân ở gần tôi nhất đột nhiên mở mắt.
Ngay lập tức hai luồng sát khí xuyên thấu linh hồn phát ra từ trong người bọn chúng, khóa chặt luồng khí của tôi.
Tôi kinh ngạc, thì ra đây không phải là vật chết, mà chính là Thượng Cổ Long Nhân đang còn sống sờ sờ.
Bị ngăn cấm bởi một thế lực thần bí nào đó, chính huyết khí của tôi đã kích hoạt cho bọn chúng thức tỉnh.
Sau khi vệ sĩ Thượng Cổ Long Nhân mở mắt, bọn chúng nhìn chằm chặp vào tôi.
Ngay lập tức tôi liền lùi lại, hai đại sát thần từ phía sau tôi tức tốc thế chỗ tiến lên đối mặt với hai vệ sĩ Thượng Cỗ Long Nhân.
“Lâm tướng quân, Bạch tướng quân, hai vị cẩn thận!” Tôi căn dặn.
“Vâng.
”Trong tay tôi không có kiếm, không thích hợp để đơn thân chiến đâu, chiến lực của hai đại sát thần vô song, tôi muốn dùng họ để dò thám chiến lực của vệ sĩ Thượng Cổ Long Nhân.
Ngay khi đó, Lâm Thanh Thủy và Bạch Vô Nhai mỗi người thích phóng sát khí với một vệ sĩ Thượng Cổ Long Nhân.
Cảm nhận được sự khiêu khích của kẻ địch, hai tên vệ sĩ đó lập tức rời khỏi thế trận, giơ thanh kiếm trong tay lên và chém thật mạnh về phía của chúng tôi.
So với cơ thể to lớn của họ mà nói thì hai đại sát thần trông nhỏ nhắn hơn rất nhiều, vũ khí cũng không cùng một cấp bậc.
Thanh kiếm trong bàn tay to lớn đó to hơn bảy trượng, rộng tầm một trượng, nếu như khua tay có thể sẽ dẫn đến uy năng long trời lở đất cũng không chừng.
Khoảng cách càng lúc càng gần, đợi đến khi Thượng Cổ Long Nhân tiến vào vòng vây công kích, thanh kiếm trong tay liền chém mạnh xuống nơi hai đại sát thần.
Lưỡi kiếm nặng tựa như núi, nếu như bị chém trúng, bản thể của thiên tôn cũng phải theo đó mà nát vụn.
Lâm Thanh Thủy và Bạch Vô Nhai không dám tiếp lấy, bèn mỗi người triển khai thủ đoạn né ra.
Họ bắt đầu lợi dụng thân pháp nhạy bén của bản thân chiến đấu cùng với Thượng Cổ Long Nhân.
Còn chúng tôi thì lùi về phía sao, an toàn rời khỏi trận chiến, đứng từ phía xa nhìn hai đại sát thần chiến đấu với hai vệ sĩ.
Thần hình Bạch Vô Nhai rất mĩ miều, bản năng sát phạt bị kích động tới, uy lực giết chóc của cô ấy khiến cho thanh loan đao trong tay càng trở nên đỏ rực kỳ dị.
Mà cô ấy lại giống như một đám mây, xinh đẹp không có gì sánh bằng.
Thanh kiếm nặng nề chạm vào nền đất màu đen, phát ra âm thanh kịch liệt rúng động cả màn nhĩ, trong sảnh vang lên một tiếng động khủng khiếp.
Ban đầu Bạch Vô Nhai chỉ là tránh đòn, đợi đến khi nắm bắt được thủ thuật tác chiến của Thượng Cổ Long Nhân, mới bắt đầu thử tấn công.
Đao cang bạo phát, sức nổ bạo phát trong không khí, đỏ rực cả một vùng.
Thân hình vệ sĩ Thượng Cổ Long Nhân to lớn, tốc độ của Bạch Vô Nhai nhanh như chớp, căn bản không thể nào tránh được sự công kích của thanh loan đao.
Khoảnh khắc mà Bạch Vô Nhai phản kích đã bị chém trúng vô số nhát.