Sau khi Phệ Hồn Cự Long chết, đã để lại hạt châu ngọc to bằng nắm tay, có vầng sáng lay động xung quanh.
Đây là một viên long châu bản mệnh chứa long nguyên dồi dào, sự quý giá của nó vượt xa tổng số của tất cả các viên long châu ảm đạm kia.
Chính vì nó quá quý giá nên ngay cả Ngạo Phong cũng bị cám dỗ.
Nhưng cậu cũng chưa chạm vào, bởi do viên long châu này là vật quan trọng để mở ra cánh cửa ở cuối đại sảnh.
Trên cửa đá điêu khắc một ký hiệu rồng bí ẩn, ở giữa có một rãnh tròn.
Tôi đặt viên long châu bản mệnh của Phệ Hồn Cự Long vào rãnh, ngay lập tức toàn bộ cánh cổng đá phát ra ánh sáng trắng lẫn ánh sáng đen.
Ký hiệu cự long bắt đầu tỏa sáng, sau đó bay ra khỏi cửa đá, ngưng tụ thành một con rồng màu đen và xuyên thấu trong không trung.
Con cự long này được ngưng tụ bởi nguồn long nguyên thuần túy theo một quy luật nhất định, tôi còn tưởng rằng phải đánh bại nó thì mới qua ải, nhưng không ai ngờ, con cự long này không có thù ý với chúng tôi.
Ngay cả Liễu Chi Nhung cũng không cảm thấy khó chịu vì long uy của nó.
“Đây là loại rồng gì?” Lưu Phong Sương hỏi.
“Là long cách.
” Ngạo Phong đáp.
“Long cách?” Lưu Phong Sương lại hỏi.
“Long cách là cơ duyên để hóa rồng, Liễu Chi Nhung, cơ hội mà cô đợi đã đến rồi.
” Tôi nói.
“Thật sao?” Liễu Chi Nhung trên mặt tràn đầy hưng phấn, nhưng cũng có chút nghi hoặc.
Để mở cánh cửa đá này thì cần dùng đế long châu của Phệ Hồn Cự Long, bởi vì cửa đá này được bảo vệ bằng cả tính mạng của Phệ Hồn Cự Long, phong ấn bằng long cách của nó.
Sau khi Phệ Hồn Cự Long chết, thì thần thức và long hồn đều bị xóa sổ, long cách này trở thành một vật vô chủ.
Chỉ cần là đại yêu thuộc chủng rồng, thì có thể nuốt lấy long cách, hóa thành thượng cổ Cự Long, vả lại cũng không cần lo lắng sẽ có thiên kiếp giáng xuống.
Thiên kiếp đại yêu hóa rồng chỉ xuất hiện khi ngưng tụ long cách, trực tiếp nuốt chửng long cách sẽ không làm phát động thiên kiếp, cũng không bị tứ linh thần thú nhắm tới.
Nhận ra sự quý giá của cơ duyên này, Liễu Chi Nhung đỏ mặt vì phấn khích.
Đôi mắt to mê ly đang tỏa sáng rực rỡ.
Thân là một thánh nữ của tộc Tương Liễu, cô ấy có một khuôn mặt hoàn hảo đến mức làm điên đảo chúng sinh.
Lông mày lá liễu, đôi môi đỏ mọng.
Cặp mắt tựa sóng nước mùa thu, mũi lại thanh tao.
Mỗi cái cau mày và nụ cười đều chạm đến trái tim, là nữ tướng hấp dẫn nhất trong số chiến tướng Ma Đạo tôi.
Chỉ xét riêng về nhan sắc, Liễu Chí Lộc thậm chí còn xếp trên Kiêm Hà.
Thế nhưng, sự nữ tính chỉ thuộc về cô ấy là nhờ vào thể chất của Đại Xà Tương Liễu.
Một khi cô ấy hóa rồng, sẽ có một diện mạo hoàn toàn mới.
Phụ nữ dù sao cũng là phụ nữ, không có người phụ nữ nào trên đời không quan tâm đến dung mạo của mình, ngay cả Thùy Họa cũng không ngoại lệ.
Có một câu nói rất hay, đàn ông sinh ra là để chinh phục thế giới, còn phụ nữ sinh ra là để chinh phục đàn ông.
Đây là bản năng khắc sâu trong linh hồn, không liên quan gì đến đạo tâm.
Thế nhưng, giữa sức mạnh và sắc đẹp, Liễu Chi Nhung không chút do dự.
Cả tộc Tương Liễu từ hàng chục vạn người đến hôm nay chỉ còn lại vài ngàn người, trong trận Quy Khư lại chịu tổn thất nặng nề, ngay cả thánh điện của Đại Xà Tương Liễu cũng bị phá hủy, cắt đứt hương hỏa truyền thừa.
Lưu Phong Sương của Hồ tộc Thanh Khâu đã chứng thiên tôn, tộc Tương Liễu cần một sự tồn tại mạnh mẽ để bảo vệ tộc nhân của mình.
Trận chiến phong thần này sẽ không thể biết được hồi kết, tôi cũng không thể đưa ra lời hứa sẽ bảo vệ toàn bộ tộc Tương Liễu, cũng giống như tôi năm đó không thể bảo vệ Hồ tộc Thanh Khâu vậy.
Liễu Chi Nhung thân là thánh nữ tộc Tương Liễu, với cô mà nói, sức mạnh là vô cùng quan trọng.
Sau khi hỏi rõ ràng làm thế nào để hấp thụ long cách, Liễu Chi Nhung bước tới và đứng trước mặt long cách.
Tộc Tương Liễu đa tình, năm đó khi Liễu Yên Thạch và Cung Công yêu nhau, tấm lòng son sắt có thể mòn cả núi non.
Sau khi hóa rồng, Liễu Chi Nhung đời này rất khó để vướng bận chuyện nhân duyên nữa.
Cự Long tôn quý và kiêu ngạo, trên đời này có rất ít người xứng đáng với đoạn tình duyên của cự long.
Tương tự như vậy, cự long cũng có tuổi thọ vô tận.
Một ánh nhìn qua vạn năm, có thể thấy hết thăng trầm của nhân sinh.
Ba thần thú cũng cô đơn như vậy, mãi đến Ngạo Phong mới may mắn có A Lê bầu bạn, Thái Cổ Nguyệt Ma cũng không có giới hạn tuổi thọ.
Trời không cho trường thọ, người tu hành dù có mạnh đến đâu cũng có ngưỡng tuổi thọ nhất định, nếu không thì Ngọc Hoàng Đại Đế cũng đã không mất đi.
Yêu càng sâu đậm, thì nỗi cô đơn, tịch mịch của sau này lại càng nhiều.
Vậy nên, sau cái chết của Ma Đạo Tổ Sư, Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn mới xách đao xuống Âm Ti.
Gừ!Cùng với tiếng rít lên, Liễu Chi Nhung hiển hóa thành thú thân Đại Xà Tương Liễu.
Chân thân của Đại Xà dài ngàn trượng hình thành, vảy của nó tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ.
Long cách thuần khiết một lần nữa bị xé nát, biến thành vô số phù văn ánh đen, bị Đại Xà Tương Liễu do Liễu Chi Nhung biến thành nuốt vào trong bụng.
Đợi khi cụm phù văn cuối cùng biến mất, toàn thân Đại Xà Tương Liễu phát ra ánh hắc quang.
Luồng khí đen vô tận bao phủ toàn bộ mọi thứ, che đi thân rắn của cô ấy.
Chúng tôi không thể nhìn thấy những thay đổi ở cô ấy, chỉ nghe được tiếng cô ấy kêu gào trong đau đớn.
Nỗi thống khổ khi rắn hóa rồng không kém hơn là bao so với lúc Thùy Họa niết bàn.