Phệ Hồn Long Vương vừa vào đến huyền quan của tôi liền lập tức hóa trở về hình rồng, khiến huyền quan của tôi xảy ra một trận trời rung đất chuyển, phát ra sát cơ hủy diệt.
Kiếm thai của Ma Kiếm bay ra đầu tiên, đâm thẳng một kiếm về phía nghịch lân của nó.
Thần Kiếm và Quỷ Kiếm cũng nhanh chóng theo sau, ba kiếm tập hợp, cả huyền quan tràn đầy kiếm khí kích động tung hoành khắp nơi.
Phệ Hồn Long Vương vừa vào huyền quan liền biết rằng đã rơi vào bẫy, có muốn rời đi cũng đã không còn kịp nữa.
Nó vừa hoảng hốt trốn tránh công kích của kiếm thai, lại vừa âm mưu phá vỡ huyền quan, nhưng lại phát hiện ra huyền quan của tôi căn bản không có điểm cuối, cho dù nó có năng lực phá vỡ hư không thì cũng không thể chạm được đến điểm giới hạn.
Kiếm thai ở bên trong huyền quan tác chiến vô cùng uy mãnh, tự do tùy ý.
Hàn quang chiếu ba ngàn trượng, soi tận cửu trọng thiên.
Phệ Hồn Long Vương vốn là âm vật, làm sao chống lại nỗi kiếm khí sát phạt của ba kiếm thai.
Chỉ trong chốc lát nó đã bị đánh đến long lân khắp người văng ra từng mảng.
Chiến đấu ở bên ngoài huyền quan thì ba kiếm thai có thể phát huy chiến lực cùng một nhịp thở với bản thân tôi, nhưng ở bên trong huyền quan thì chúng có thể tự tác chiến riêng biệt.
Ma Kiếm của tôi có tu vi cao nhất, vậy nên kiếm thai ma kiếm có thể xuất ra chiến lực thiên tôn đỉnh phong, tiếp theo là Quỷ Kiếm có chiến lực chí cường thiên tôn, cuối cùng là Thần Kiếm có chiến lực thiên tôn.
Đến đó vẫn chưa hết, ba kiếm thai có hình nhưng không có thật, bản thân nó lại mượn thiên thời địa lợi bên trong huyền quan, nên có thể linh động nhanh chóng chiếm hết sạch thiên cơ, Phệ Hồn Long Vương liên tục gào thét căn bản không thể đã thương được bản thân kiếm thai, hoàn toàn bị kiếm thai đè đánh mà chẳng thể làm gì.
Dù sao đây cũng là phệ hồn long hồn, có chiến lực thiên tôn đỉnh phong, vô số ngàn năm qua đi, không biết nó đã hấp thu bao nhiêu oán khí long hồn, rết trăm chân chết đi vẫn còn độc, dù kiếm thai có chiếm thế thượng phong thì cũng không thể hoàn toàn tiêu diệt nó trong một thời gian ngắn.
Phệ Hồn Long Vương bởi vì nổi giận nên càng ngày càng điên cuồng, nó biết rõ không thể nào thoát khỏi sự công kích của kiếm thai nên ngược lại dùng thần niệm hướng về thức thần của tôi.
Chỉ cần tôi chết đi thì cả ba kiếm thai và huyền quan đều trở thành vật vô chủ, nó có thể thoát khỏi cái chết.
Tôi không giống với kiếm thai, thức thần của tôi ở bên trong huyền quan căn bản không có được bao nhiêu uy năng, trừ phi có một ngày tôi hóa thân vì đạo, diễn hóa vạn vật, đem thức thần dung hợp với huyền quan, như vậy thì tôi cũng sẽ giống như ý chí của quy khư lúc trước vậy, có thể làm chủ cả một thế giới huyền quan.
Mà tôi cũng hiện tại đến cả địa chủ cũng không phải.
Tốc độ di chuyển của Phệ Hồn Long Vương rất nhanh, chớp mắt đã đến ngay đến trước mặt tôi, cũng ngay tại lúc này, trăm vạn ý chí anh linh của đệ tử Ma Đạo đột nhiên cùng nhau gào thét lên: " Ma Đạo Đệ Tử, Vạn Thế Thiên Hồng"Đại quân trăm vạn ý chí anh linh trực tiếp phát ra quân uy, sát khí vùng lên.
Thân hình vô cùng khổng lồ của Phệ Hồn Long Vương bị hạn chế trong nháy mắt, nó không thể nào đến gần thêm chút nào nữa.
Cùng lúc đó, ba kiếm thai cũng được quân uy ảnh hưởng kiếm khí ngày càng sắc bén và hung hiểm hơn.
So sánh với nhau thì khí đen trên người Phệ Hồn Long Vương đang nhanh chóng tán loạn.
Tiến không xong lùi chẳng được, đợi đến khi long lân trên người nó hoàn toàn bị đánh bay hết thì Phệ Hồn Long Vương rốt cuộc không thể tiếp tục duy trì âm thân nữa, nó phát nổ âm âm bên trong huyền quan của tôi.
Hồn năng bị mặt đất bên trong huyền quan hấp thu, còn mảnh vỡ thần niệm thì được ánh trăng tinh lọc thành năng lượng tinh thần thuần túy, giúp tôi chữa trị thần niệm đang gần như khô kiệt.
Chỉ trong nháy mắt, thần niệm của tôi liền trở lại tràn đầy như ban đầu.
Sau khi Phệ Hồn Long Vương hoàn toàn bị tiêu diệt thì ba kiếm thai quay trở lại tiếp tục lơ lửng ở phía trước Cờ Chiêu Hồn, trận chiến với Phệ Hồn Long Vương này đối với ba kiếm thai thì có không ít lợi ích, kiếm thai Ma Kiếm đã gần như sắp thành hình, mà Quỷ Kiếm và Thần Kiếm cũng mạnh hơn không ít.
Ý chí trăm vạn anh linh của Ma Đạo vẫn đứng tại chỗ như cũ, tôi từ biệt với bọn họ.
Ý chí anh linh chỉ có một chút linh thức và những đoạn trí nhớ nhỏ, bị tàn phá.
Trong bọn họ có rất nhiều người đã không còn nhớ tôi là ai nữa, cũng không nhận ra tôi, nhưng mà bọn họ vẫn luôn luôn ghi nhớ họ là đệ tử Ma Đạo, vạn thế thiên hồng.
Ý chí anh linh của Thất Thải Minh Vương cũng giống như tu vi của ngài vậy, vô cùng mạnh mẽ, ngài có thể nhớ được rất nhiều chuyện.
"Bọn họ vẫn ổn chứ?" Thất Thải Minh Vương trầm mặc nhìn tôi một hồi lâu rồi đột nhiên mở miệng hỏi.
Bọn họ trong lời ngài chính là Khương Tuyết Dương, Lâm Thùy Họa, Bắc Minh Tú, Lưu Phong Sương, a Lê.
Chính là những chiến sĩ đã từng kề vai chiến đấu với ngài trong trận hạ lan sơn, chính là mấy trăm vạn để tử Ma Đạo của tôi.
Thức thần run rẩy nói chẳng nên lời, mà cơ thể của tôi ở bên ngoài thì nước mắt lại lần nữa đảo quang tròng rơi xuống.
"Bọn họ vẫn ổn" Tôi nghẹn ngào nói.
"Sống có gì vui, chết có gì khổ.
Đệ tử Ma Đạo, vạn thế thiên hồng"Thất Thải Minh Vương là người đầu tiên đi về hướng Cờ Chiêu Hồn, sau đó trăm vạn anh linh đệ tử của Ma Đạo cũng theo ngài ấy cùng nhau đi vào cờ chiêu hồn.
Tôi nhìn theo bóng lưng của họ, thật lâu không nói gì cứ đứng lặng người ở đó.