Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 82 - Chương 82: Trăm Mắt Dõi Theo (2).

Chương 82: Trăm Mắt Dõi Theo (2).

Lữ Thuần quay về chỗ ngồi, đại hội luân đạo chính thức bắt đầu.

Trước tiên là lễ tặng quà chúc mừng từ các đạo thống đối với phủ Thiên Sư, chúc mừng họ đã tuyển chọn được hành tẩu thiên hạ kế nhiệm, tiếp theo chính là dựa theo thông lệ luân đạo của đạo môn, mượn danh nghĩa đàm luân đạo pháp để kéo gần mối quan hệ của các giáo phái.

Dù sao lần này cũng chỉ là đại hội luân đạo chứ không phải đại hội đấu pháp, đương nhiên bầu không khí càng hài hòa càng tốt rồi.

Các giáo luân đạo, trong số đó khó tránh khỏi sẽ nhắc đến Thùy Họa, cùng với màn đại hôn thế tục của chúng tôi.

Người biết được thân phận của tôi không nhiều, nhưng miệng truyền miệng nói, rất nhanh toàn bộ đã biết tôi chính là cô gia của Hoàng Hà Nương Nương.

Mỗi người một câu, rất nhanh tôi đã phải đứng mũi chịu sào.

Thân thế của tôi đã không được logic lắm rồi, càng đoán sâu vào thì càng phát sinh ra nhiều vấn đề.

Khi Thành Hoàng gia nói ra câu tôi sinh ra vốn là mạng chết, Bạch lão quỷ lại vì tôi mà trộm mạng, bầu không khí liền bắt đầu sôi nổi thêm một bậc.

Vô số nghi vấn và câu hỏi lần lượt ập đến.

Bạch lão quỷ cũng là nhân vật quan trọng trong đàm Cửu Long, tại sao lão lại vì tôi mà trộm mạng, rồi còn không tiếc dùng đầu rồng hoàng kim để đổi lấy bút luân rồi, mục đích chính là muốn giúp tôi tránh Diêm Vương điểm Mão tận ba lần?Rõ ràng phủ Thiên Sư biết rõ mối quan hệ giữa tôi, Bạch lão quỷ cùng Hoàng Hà Nương Nương, nhưng vì sao Huệ Tề Quán vẫn luôn xem tôi như vô hình không tồn tại?Khương Tuyết Dương trước giờ không nhận đồ đệ, tại sao đột nhiên lại nhận tôi làm đệ tử?Những nghi vấn này cứ đan xen vào nhau, lần lượt suy diễn ra bao nhiêu lời giải đáp, nhưng đến cuối đều quy tụ lại thành một vấn đề.

Rốt cuộc cái mạng của tôi đã trộm từ ai?Thật ra từ sớm đã có không ít người đã âm thầm để mắt, lần trước âm binh làm mưa làm gió đến truy sát tôi là do có người đang thăm dò, chỉ là chưa ai dám đem chuyện của tôi phô lên bề mặt mà thôi.

Bọn họ cố kỵ Thùy Họa, đến cả âm ti cũng đã từ bỏ ý niệm giết tôi, các đạo thống còn lại ai dám động đến tôi chứ.

Lý do bây giờ họ dám công khai bàn luận chuyện của tôi, là bởi vì có phủ Thiên Sư ra mặt, bởi vì hiện tại phủ Thiên Sư đã có tên Lữ Thuần xuất hiện.

Nếu như là nguyên thần của giáo phái khác thì chả có gì để nói, nhưng cảnh giới nguyên thần của phủ Thiên Sư thì không phải là chuyện tầm thường nữa, chỉ cần nhìn thanh kiếm Hùng Thư bên hông Lữ Thuần cũng đủ hiểu rồi.

Tu đạo đến cảnh giới nguyên thần sẽ xuất hiện đường phân thủy, đó chính là từ nguyên thần đổ lại đều là con ong cái kiến mà thôi.

Tôi có chút hối hận khi đến tham dự đại hội luân đạo hôm nay rồi, những người có mặt đều là cao nhân đạo môn, mà tôi thì đến cảnh giới thông linh cũng không được tính.

Rồi còn có bao nhiêu nhân vật tựa thần tiên trên trời đang bàn luận về tôi, hàng trăm con mắt đều dõi theo tôi, khiến tôi ngột ngạt áp lực vô cùng.

Nhưng tôi lại không thể không đến, tôi muốn biết phủ Thiên Sư đang dự tính cái gì, quan trọng hơn là Lữ Thuần có động thủ sớm hơn với Thùy Họa hay không?Nếu như hắn động thủ sớm hơn dự tính, vậy thì tôi chính là lựa chọn không thể thoát.

Bởi vì hành tung của Hoàng Hà Nương Nương bất định, muốn dụ cô ấy từ Hoàng Hà xuất hiện thì chỉ có thể lấy tôi làm mồi mà thôi.

Cô ấy đánh trống khua chiêng thông báo với thiên hạ đã thành hôn với tôi, vậy thì sống chết của tôi sẽ liền một mạch với cô ấy.

Trong lúc tôi thấp thỏm bất an trong lòng thì Lữ Thuần đang tiến về phía tôi.

Tiêu điểm ban đầu trong hôm nay chính là hắn, sau cùng lại biến thành tôi.

Cho nên khi hắn đi về phía tôi, tất cả mọi người đang bàn tán xôn xao đột nhiên lại im bặt.

Lữ Thuần ý đến không thiện, ánh mắt hắn nhìn tôi lạnh tanh, thậm chí tôi còn nhìn thấy một tia đố kỵ và căm ghét.

Khương Tuyết Dương vội vàng chắn phía trước tôi, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Lữ Thuần giành nói trước.

“Khương hành tẩu nếu như có việc, chúng ta có thể để sau hẵng nói.

Trước khi phá cảnh thì tôi không phải đối thủ của cô, nhưng bây giờ lại khác, tôi rất muốn khiêu chiến với kiếm Phong Vũ của cô lần nữa.

Bây giờ tôi có chuyện muốn nói với hắn, vẫn mong Khương hành tẩu nhường đường.

” Giọng nói của Lữ Thuần càng lạnh hơn.

Nghe hắn nói như thế, Khương Tuyết Dương nhẹ thở dài, đứng sang một bên.

Lữ Thuần đứng trước mặt tôi, không nói lời nào cứ nhìn chằm chặp như thế.

Tôi bị hắn nhìn đến rối rắm trong lòng, toàn thân bất giác run lên, cảm giác khiếp đảm cứ dâng lên từng đợt, chạy quanh khắp cơ thể.

Sự khiếp đảm này không biết từ đâu đến, thậm chí còn rùng rợn hơn cả hôm tôi xuống sông vớt xác, cái hôm mà tôi nhìn thấy Vương Phương chầm chậm đi về phía tôi…Rất nhanh hơi thở của tôi đã loạn nhịp, tim đập như đang đánh trống chào cờ vậy.

Về sau, Khương Tuyết Dương giải thích với tôi rằng, nguyên thần không chỉ có thể khống chế cơ thể lẫn hành vi của bản tôn, còn có thể phát ra một ý niệm kịch liệt để quấy nhiễu ngũ cảm lục giác của người khác, dùng thủ đoạn kích phát cảm xúc để làm vũ khí công kích.

Khi ấy tôi bị Lữ Thuần nhìn đến khó chịu vô cùng, thậm chí còn có một thế lực nào đó đang thúc đẩy tôi quỳ xuống.

Ý niệm đó vừa lóe lên trong đầu tôi, ngay lập tức tôi liền có cảm giác như đầu gối tôi nhũn ra, không còn duy trì được tướng đứng bình thường nữa.

Ngay lúc tôi chuẩn bị gập đầu gối quỳ xuống, đột nhiên trong lòng dậy lên một tia lạnh thấu tâm can, nhất thời đánh tan đi bao nhiêu nỗi khiếp đảm trong người, giúp tôi thẳng lưng lại như lúc ban đầu.

Lữ Thuần phút chốc nhướng mày, tâm mi cau lại.

"Lấy ra đi.

" Sau một hồi, Lữ Thuần cuối cùng cũng lên tiếng.

"Gì?" Tôi không hiểu.

"Thứ ngươi đang giấu trong lòng.

"Hắn không nhắc tôi cũng không nghĩ về mặt này, vừa nghe nói tôi liền nhớ lại trong lòng tôi có một đôi cấm bộ làm từ mặc ngọc.

Đôi cấm bộ này, là chính tay Thùy Họa làm tặng cho tôi.

Bình Luận (0)
Comment