Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 864 - Chương 864: Tử Thần Minh Giới (2).

Chương 864: Tử Thần Minh Giới (2).

Ưu điểm lớn nhất của Nghi Hoặc Ma Tôn chính là có thể mô phỏng hoàn hảo bản thân đối thủ, muốn đánh bại chính bản thân mình quả thật rất khó.

Ưu điểm lớn nhất của Khủng Cụ Ma Tôn đến từ sức mạnh chiến đấu bẩm sinh của cô ta.

Thêm nữa là, chiến lực của Thùy Họa sau khi niết bàn đã đạt tới tu vi của Phá Quân Hộ Pháp Thiên Tôn khi đó, tương đương với cảnh giới Đạo Tổ.

Tử Thần niết bàn tám lần, chỉ còn cách Chí Cường Đạo Tổ một bước nhỏ mà thôi.

Nếu không phải Khủng Cụ Ma Tôn không phải là Tử Thần thực sự, trên người mang theo khuyết điểm, tôi tuyệt đối không thể nào đánh bại cô ta.

Không có tim ma, sinh cơ của tôi tổn hao vô cùng nghiêm trọng, mà Khủng Cụ Ma Tôn mỗi lần tấn công đều có thể gây ra tổn thương lớn cho Thiên Tôn Đạo Thể của tôi.

Tôi chỉ có thể dựa vào tốc độ cực hạn và thân pháp kiếm đạo mẫn tiệp để đối phó với cô ta, nguy hiểm vạn phần, mệt tới nỗi thở không ra hơi,Còn may Ma Kiếm của tôi đã viên mãn đại thành.

Sức mạnh diễn sinh thần thông vào lúc kiếm Thuần Quân chém trúng Khủng Cụ Ma Tôn có thể đẩy lùi cô ta.

Khoảnh khắc này đã trao cho tôi cơ hội ra tay.

Cơ hội thoảng qua như gió, tôi không có thời gian thi triển Quỷ Kiếm Thần Thông, trực tiếp để Thần Kiếm ra trận.

Thần Kiếm mù mịt, tiếng sấm đột nhiên vang lên giữa khoảng trời vắng lặng, có thể phóng thích kiếm khí từ xa để tiêu diệt kẻ thù.

Đây là ưu điểm lớn nhất của Thần Kiếm.

Mặc dù nói kiếm khí có thể giải phóng từ xa, thế nhưng nếu là Ma Kiếm và Quỷ Kiếm theo lệ sẽ để lại dấu vết, chỉ Thần Kiếm mới có thể như chớp phớt lờ không gian mà tiến tới.

Khiến người ta không cách nào phòng bị.

Thái Cổ Tam Kiếm mỗi loại đều có ưu điểm riêng, dù gì cũng là Thái Cổ Kiếm Đạo đã tồn tại từ khi vũ trụ khai sinh.

Bằng cách này, tôi đã dạo quanh bờ vực tử vong, cẩn thận từng chút chuyển qua đổi lại hai thanh Thái Cổ Thần Ma.

Ma Kiếm đẩy lùi, Thần Kiếm phóng thích từ xa.

Đáng tiếc là tu vi Thần Kiếm của tôi còn chưa viên mãn, sức mạnh hủy diệt của kiếm khí còn cách tốc độ hồi phục thân thể bất tử của Khủng Cụ Ma Tôn rất xa.

Trận đấu rơi vào tình trạng bế tắc tuyệt vọng, không chỉ vậy, thời gian chiến đấu càng dài, cơn ác mộng do Khủng Cụ Ma Tôn phóng thích cuối cùng cũng bao trùm lấy tôi, nỗi sợ hãi thống trị thần hồn của tôi.

Vốn dĩ trong trận chiến với Khủng Cụ Ma Tôn tôi đã ở thế bất lợi.

Cứ như vậy, lập tức liền lộ ra dáng vẻ thất bại.

Lưỡi hái Tử Thần điên cuồng vần vũ, mang theo tử ý lạnh lẽo.

Thùy Họa thường nói: “Lưỡi hái sắc sát sinh mệnh, sức mạnh tổn thương hồn linh.

”Lần này coi như tôi đã chân chính lĩnh giáo ý nghĩa thật sự của câu nói này.

Vai trái bắt đầu chảy máu, một mảng thịt lớn bị lưỡi hái chém đứt, máu tươi điên cuồng trào ra.

Rất nhanh, đầu gối lại bị đao cắt trúng.

Sinh cơ vùn vụt trôi đi, thần hồn liên tục rơi vào trạng thái suy kiệt.

Tôi toàn thân đẫm máu, càng chiến càng mệt mỏi.

Bị Khủng Cụ chi phối, chẳng khác nào đem sinh mệnh phó thác vào tay Tử Thần.

Âm thanh bước chân tử vong càng lúc càng rõ ràng, như thể mùa đông đang đến.

Máu huyết dần trở nên lạnh lẽo, thần hồn dường như cũng trở nên tê dại.

Tôi vốn không có tim, tất cả cảm xúc đều là phản ứng chân thực của thần hồn.

Sau khi thần hồn trở nên tê liệt, nỗi sợ hãi cũng tự nhiên giảm bớt.

Cái chết đang đến gần.

Đây không phải lần đầu tiên tôi cảm nhận được cái chết đến gần như thế.

Đã từng có rất nhiều lần, tôi nhớ rất rõ cảm giác khi ấy.

Mỗi lần đối diện với tử vong, nuối tiếc của tôi lúc nào cũng nhiều hơn sợ hãi.

Có một câu nói rất hay: Biện pháp tốt nhất để khiến một người trở nên dũng cảm, chính là trao cho anh ta một người xứng đáng để anh ta bảo vệ bằng cả mạng sống của mình.

Nếu như không thể làm được, vậy thì chỉ còn lại nỗi tiếc nuối.

Tôi muốn bảo vệ một Khương Tuyết Dương thần hồn vỡ vụn chỉ còn lưu lại thần niệm trên núi Thái Âm.

Tôi muốn bảo vệ thiếu nữ Lâm Gia 400 năm trước bởi vì đau thương mà không cách nào thức tỉnh.

Tôi muốn bảo vệ thiếu nữ A Li của bộ lạc Đông Di được tôi mang ra từ bí cảnh Tuyết Vực.

Tôi muốn bảo vệ thiếu niên đáng yêu trung thành Ngạo Phong của Long Tộc đã thức tỉnh tại Thiên Trì.

Tôi muốn bảo vệ tám nghìn đệ tử Hồ Tộc Thanh Khâu bước ra từ hàn hoang.

Tôi muốn bảo vệ phu phụ Liễu Hà Sầu, người đã dẫn dắt tôi khai mở vận mệnh kỳ diệu của mình.

Tôi muốn bảo vệ nghìn nghìn vạn vạn đệ tử Ma Đạo quyết chiến tử vì Ma Đạo.

Tôi muốn bảo vệ cờ Chiêu Hồn giấu trong huyền quan của mình.

Thế nhưng, trong cơn ác mộng vô biên ấy, những ngôi sao dường như đã tắt, chúng không còn tỏa sáng vì tôi nữa.

Nỗi cô độc thật nhanh liền kéo đến, mà đau đớn thống khổ đã bắt đầu.

Nụ cười nhàn nhạt của người thương từ trong ký ức của tôi cũng sắp sửa theo gió bay đi.

Không, tôi sẽ không chết.

Kẻ này không phải Tử Thần chân chính, tôi nhất định đánh bại cô ta!Sức mạnh thực sự của Tử Thần không phải nỗi sợ hãi cái chết.

Chúng ta không phải người sống cũng không phải người chết.

Chúng ta sẽ bị lãng quên bởi người còn sống và người đã chết.

Chúng ta có thể quay lại thế giới trước đây đã từng nói lời ly biệt, thế nhưng vĩnh viễn không thể nào quay trở lại những ngày tháng mà chúng ta đã sống, không thể nào quay trở về bên cạnh những người mà chúng ta thương yêu.

Sự tồn tại của chúng ta cũng là một lời nguyền, vì vậy chúng ta lãng quên quá khứ, cũng bị quá khứ lãng quên.

Sức mạnh chân chính của Tử Thần chính là lãng quên!Chỉ cần trong lòng tôi còn có một người không thể nào quên, tôi sẽ không vì cái chết mà sợ hãi.

Nghĩ đến điều này, lòng dũng cảm và tinh thần chiến đấu vô tận trỗi dậy từ sâu thẳm tâm hồn tôi.

Ánh sáng của kiếm Thuần Quân trở nên rực rỡ, kiếm khí Ma Kiếm hóa thành dòng thác, tràn khắp bốn phương tám hướng.

Kiếm khí chặt đứt nỗi sợ hãi trong cơn ác mộng, tung hoành nơi này.

Tôi đây dựa vào cái gì để chiến đấu?Hộ quốc an bang diệt gian ác, đạo pháp tự nhiên trảm tâm ma!

Bình Luận (0)
Comment