Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 870 - Chương 870: Thất Khiếu Linh Lung (2).

Chương 870: Thất Khiếu Linh Lung (2).

Với tiếng gầm bùng nổ của ông ta, kiếm rơi sâu xuống nước, kiếm hải Ma Kiếm có nguy cơ sụp đổ ngay tức khắc.

Đúng ngay lúc này, kiếm hải Thần Kiếm từ trên cao ập xuống.

Kiếm khí của Ngạo Mạn Ma Tôn bị đình trệ, vậy nên ông ta chỉ có thể từ bỏ việc tiếp tục đánh lùi kiếm hải Ma Kiếm, thay vào đó giơ thanh kiếm của mình lên để chống lại kiếm hải Thần Kiếm từ trên cao đổ xuống.

Đối mặt với hai kiếm hải to lớn chồng chéo nhau, Ngạo Mạn Ma Tôn phải ứng phó với áp lực vô tận từ kiếm khí.

Lại là một tiếng rống to, hai kiếm hải lần nữa cuồng loạn cả lên.

Lúc này, Quỷ Kiếm kiếm hải từ trong hư không chen vào dòng chảy hỗn loạn này.

Kiếm hải Quỷ Kiếm không trực tiếp công kích lên người Ngạo Mạn Ma Tôn, mà dựa vào lực xung kích lớn mạnh mà khuấy động hai kiếm hải Thần Kiếm và Ma Kiếm.

Chỉ dựa vào sát ý của kiếm hải, thì không giết được Ngạo Mạn Ma Tôn, bởi vì kiếm đạo thái cổ của ông ta quá viên mãn, chỉ cần có đủ thời gian, hoàn toàn có thể triệt để hóa giải từng sát ý của kiếm hải.

Vì vậy, tôi không điều khiển kiếm hải Quỷ Kiếm để tiếp tục giết ông ta, mà đã sử dụng lực tác động của Quỷ Kiếm kiếm hải để khuấy động Thần Kiếm cùng Ma Kiếm, hợp nhất ba loại kiếm hải với nhau rồi xoay chuyển.

Lấy Ngạo Mạn Ma Tôn làm trung tâm, tạo ra một xoắn ốc hải nhãn.

Lúc đầu, Ngạo Mạn Ma Tôn còn dùng toàn lực để xuất kiếm, cố gắng xuyên qua kiếm hải và thoát khỏi vây khốn, thế nhưng, rất nhanh ông ta phát hiện ra kiếm khí mà ông ta tung ra sẽ chỉ khiến xoáy nước quay vòng nhanh hơn mà thôi.

Tốc độ quay càng nhanh thì khả năng nuốt chửng của xoáy nước càng mạnh.

Ngạo Mạn Ma Tôn đã bước vào một vòng xoáy luẩn quẩn không có lối thoát.

Nếu không xuất kiếm thì không thể chặn được sát khí của kiếm hải, còn nếu xuất kiếm thì chắc chắn sẽ bị kiếm hải nuốt chửng.

Hơn nữa, cho dù ông ta không xuất kiếm, cuối cùng vẫn không thoát khỏi tình cảnh bị kiếm hải nuốt chửng.

Cùng với sự trôi đi của thời gian, bóng dáng của Ngạo Mạn Ma Tôn từng chút một bị dòng xoáy nuốt chửng.

Mắt thấy mình sắp bị chết chìm trong vòng xoáy của kiếm hải, Ngạo Mạn Ma Tôn dừng lại mọi động tác, quay đầu nhìn tôi: "Ngươi vẫn còn kém xa hắn, vì sao?"“Bởi vì tôi có thứ mà ông ấy không có” Tôi đáp.

"Cái gì?""Kiếm thai, kiếm thai của thái cổ tam kiếm.

"Ma Đạo Tổ Sư ngộ tính rất cao, không cần kiếm thai cũng có thể đem ba kiếm thai thái cổ luyện đến viên mãn, đương nhiên sẽ không luyện kiếm làm gì.

Hơn nữa, sự tồn tại của kiếm thai mâu thuẫn với thần thông Nhất Khí Hóa Tam Thanh của Ma Đạo Tổ Sư, ông ấy có thể biến một người thành ba người, trong trường hợp này, kiếm thai là vô dụng.

Tu vi của tôi kém xa ông ấy, muốn nhanh chóng tăng thực lực lên, thì chỉ có thể luyện theo con đường kiếm thai.

Kiếm thai khó thành công, tôi có thể ngưng tụ thành công kiếm thai của thái cổ tam kiếm hoàn toàn là nhờ vào kiếm Anh Hùng dẫn dắt, nếu không có cái này, sẽ không bao giờ suôn sẻ như vậy.

Bởi vì kết ra kiếm thai nguy hiểm không kém bao nhiêu so với ngưng tụ nguyên thần ở thời đại mạt pháp, một khi có một chút ngoài ý muốn, thì cả đời sẽ vô duyên với kiếm đạo.

Vì vậy, mặc dù Lữ Thuần Dương đã viên mãn Thần Kiếm nhưng ông ta cũng không cố gắng ngưng tụ kiếm thai.

Đương nhiên, đối với Lữ Thuần Dương mà nói, giá trị của kiếm thai cũng không quan trọng đến thế.

Sinh ra đã là một thanh kiếm, thì ông ta cũng không cần kiếm thai để chứng minh thực lực.

Sau khi nghe tôi nói, Ngạo Mạn Ma Tôn không nói lời nào.

Vô thanh vô tức để mặc vòng xoáy kiếm hải nuốt chửng mìnhTôi đủ tàn nhẫn, cũng đủ can đảm để đánh cược.

Quan trọng nhất là tôi đã thắng cược.

Sau cái chết của Ngạo Mạn Ma Tôn, tôi có được nguồn nguyên lực cuối cùng của trái tim mình, gọi là tôn nghiêm.

Cho đến nay, bảy loại nguyên lực của tim thì tôi cũng đã có đủ.

Kiên định, Hy vọng, Hòa bình, Từ bi, Tập trung, Tình yêu, Tôn nghiêm.

Tôi vốn đã bị thương nặng và sắp chết, sinh cơ cũng sắp cạn kiệt.

Tuy nhiên, với sự thêm vào nguồn nguyên lực cuối cùng từ trái tim tôi, cơ thể tàn tạ, bị thương nặng và sắp chết của tôi, đột nhiên tỏa sáng rực rỡ.

Thất thải thần quang bao trùm toàn bộ cơ thể tôi, các vết thương, những đoạn xương nứt gãy, kinh mạch hỗn loạn, ngũ tạng lục phủ nát tươm đều nhanh chóng hồi phục với tốc độ mà mắt thường có thể nhận thấy được.

Tôi nhắm mắt lại và cảm nhận những thay đổi trong cơ thể mình.

Sau đó, tôi phát hiện ra rằng nhục thể của tôi không chỉ đang được hồi phục, mà nó tương đương với việc được lần nữa tôi luyện lại.

Lần này không còn là đạo thể thiên tôn, mà là thân thể đạo tổ.

Sau khi cơ thể đọa tổ hoàn thiện, thất thải thần quang bắt đầu hội tụ, cuối cùng tập trung thành một vầng hào quang bảy sắc trên ngực trái của tôi.

Tôi trở nên phấn khích vì tôi biết rằng, tiếp theo đây, Thất Sắc Thần Quang sẽ tạo ra một trái tim độc nhất vô nhị cho tôi, là tim Thất Khiếu Linh Lung.

Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.

Lý do tại sao cuối cùng Đạo Tổ chọn tự hủy hoại bản thân, trao mọi thứ cho tôi là vì ông ấy biết rằng ông ấy không thể dẫn dắt Ma Đạo đi đến cùng.

Là vì ông ấy không có tim.

Mà tôi không muốn quay lại Đông Hải để đối mặt với các đệ tử Ma Đạo, cũng là vì tôi đã mất trái tim.

Không có trái tim, thì không có hy vọng, sẽ luôn bước đi trong bóng tối, làm bạn với sự cô đơn.

Thời gian trôi qua, thất thải thần quang bắt đầu dịu đi.

Những tia sáng từng chút một yếu dần, cuối cùng tất cả đều bị hút vào một trái tim mạnh mẽ, dường như chứa đựng luồng nhiệt huyết vô tận.

Nghe nhịp tim đập thình thịch, tôi bật khóc như một đứa trẻ.

Khuôn mặt đã phai mờ trong ký ức dần sống lại, cảm xúc năm xưa cũng lắp đầy dần.

Trái tim con người màu đỏ, trái tim của ma là màu đen, trái tim của quỷ là màu xanh lam và trái tim của thần là màu vàng.

Mà trái tim tôi có tận bảy màu.

Thất Khiếu Linh Lung!

Bình Luận (0)
Comment