Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 89 - Chương 89: Phong Thủy Thủ Bút (1).

Chương 89: Phong Thủy Thủ Bút (1).

Trước khi tôi tiếp xúc với Bạch lão quỷ, sự nghiệp hơn hai mươi năm của tôi không có gì nổi bật, cái gì mà đạo pháp thần thuật đều chỉ có trong phim điện ảnh mà thôi.

Tôi cũng là một trong số đông đó, đều nghĩ rằng cái gọi là đạo sĩ chính là một thầy bói toán giả thần giả quỷ hành tẩu trong giang hồ mà thôi.

Tôi không tin những thứ đó, càng không tin trên thế giới này tồn tại những chuyện tâm linh huyền huyễn.

Sau khi vào nghề vớt xác, Bạch lão quỷ đã mở ra một thế giới bí ẩn khác tại phàm nhân thế tục cho tôi.

Bên trong thế giới này có vô số nhân quả đếm không xuể, người sau khi chết vẫn có thể trở thành quỷ.

Tôi từng trải nghiệm qua Tạ Quảng Tài trá thi, Huệ Hương trở thành lệ quỷ, Vương Phương hóa thành tử đảo, khi đó tôi đã bắt đầu tin rằng sau khi con người mình chết đi không phải là chấm dứt, và cũng bắt đầu tin vào sự tồn tại của âm ti.

Cho đến lúc bái Khương Tuyết Dương làm sư phụ, tôi lại biết được không chỉ người chết sẽ được trải nghiệm những chuyện thần kì quái lạ, mà sự hiện hữu của một số người vốn đã là truyền kỳ rồi, ví dụ như những đạo sĩ tu hành trong đạo môn.

Chứng kiến trận chiến vừa rồi của Lữ Thuần và Khương Tuyết Dương, tôi mới biết trên đời thật sự tồn tại cái gọi là đại đạo tu hành, còn có thuật hô mưa gọi gió.

Hai thế giới mới đã phá vỡ nhận thức ban đầu của một người tầm thường như tôi, khi ấy tôi đã hiểu, tôi không còn quay lại như trước được nữa.

Không còn được ngâm nga bản nhạc đang thịnh hành, ăn uống nhậu nhẹt, giao lưu bốn phương, Đốt điếu thuốc trong màn đêm mịt tối, hồi ức lại thời thanh xuân đã mất cùng với mối tình đầu khó quên.

Bước vào đạo môn thâm tựa hải, từ đây phàm gian thị lộ nhân.

Nghĩa là Bên trong đạo môn sâu như biển, từ đây nhân gian chỉ là người qua đường.

Chuyện ma quỷ và âm ti tôi còn có thể chấp nhận được, bởi vì nó được lưu truyền rộng rãi tại dân gian, nhưng tôi không thể tưởng tượng được sẽ có ngày tôi có thể tận mắt chứng kiến thần tích xảy ra !Nếu không phải vì trước đó đã trải nghiệm qua những chuyện này, thậm chí tôi còn nghi ngờ những gì tôi nhìn thấy là do tôi nằm mơ mà thôi.

Pháp tướng của vị thần không rõ mặt đằng sau Khương Tuyết Dương, thật sự là một vị thần đến từ Cửu Thiên sao?Thần minh ở đây mà tôi nói, không phải Sơn thần Thổ thần, cũng không phải Táo Quân, những vị thần này tuy được xưng danh là thần, nhưng họ cũng chỉ là các vị thần được dân gian tương truyền mà ra, hoặc cũng có thể do Thiên Đình sắc phong.

Nhưng Phong thần lại khác, Phong thần chính là thần minh cố hữu của đất trời, sự tồn tại của Phong thần còn lâu đời hơn cả lịch sử của toàn thể đạo môn.

Hồng Hoang Kỷ Nguyên Trung trong thời đại hỗn loạn, Phong Sư Vũ Bá đã từng triển khai thần lực tại đó với Ngọc Hoàng trong trận đại chiến cùng Xi Vưu.

Phong Bá tức là Phong thần, nhìn thì có vẻ như là một thanh niên trai tráng, nhưng vị thần hôm nay đến tuy không nhìn rõ mặt mũi, nhưng chắc chắn đó là nữ, không sai vào đâu được.

Cho dù Diêm Vương có đứng trước mặt, tôi cũng không kinh ngạc hơn lúc tôi nhìn thấy Phong thần, bởi vì trong thời đại Mạt pháp chưa xuất hiện thần tích bao giờ.

Khương Tuyết Dương lúc này đang bước từng bước tiến về phía Lữ Thuần.

Đối phương hiện giờ đã há hốc mồm đứng chết lặng, thanh kiếm trảm tà trong tay cũng theo đó mà rơi xuống.

Trước mặt thần minh từ Cửu Thiên hạ phàm, một nguyên thần nhỏ nhoi chẳng khác gì con kiến đáng thương.

Cho dù không phải bản tôn đích thân xuất hiện, chỉ dựa vào tướng pháp thôi cũng đủ làm cho Lữ Thuần không còn đường nào để phản kháng.

Khương Tuyết Dương đi đến trước mặt của Lữ Thuần liền ngừng lại, dùng giọng nói của Phong thần lên tiếng.

“Bao nhiêu năm qua, nha đầu Tuyết Dương hành tẩu thiên hạ, ai nấy đều nghe nói đến thanh kiếm Phong Vũ, nhưng lại không ai biết kiếm pháp của con bé từ đâu mà có…”“Tuyết Dương nhập môn lúc sáu tuổi, sau khi giữ giới đã thề rằng cả đời này sẽ thờ phụng cho ta.

Đến độ mười hai, ta đã báo mộng truyền kiếm Phong Vũ cho con bé, từ đó nha đầu này liền xem ta như vị thần hộ mệnh.

Hơn hai mươi mấy năm qua, mỗi ngày đều nhang khói sớm tối không bỏ sót ngày nào.

Bất luận đi đến đâu, cứ thấy gió ắt sẽ khấu đầu, khẩu tụng vi danh của ta.

”“Hôm nay, nếu ngươi chỉ muốn đánh bại con bé, ta không có gì để nói, cũng sẽ không đánh liều bất chấp cấm kỵ của Thiên Đạo để hạ giới, nhưng ngươi lại nhất quá tam, hết lần này đến lần khác sỉ nhục người khác.

Con bé có thể vì đệ tử của mình mà không màn đến sự an nguy của bản thân, ta vì con bé dù cho bị Thiên Đình trách phạt thì đã tính là gì chứ!”Thần minh cao cao tại thượng, nhưng nghe những lời Phong thần nói cũng không phải là không nói lý lẽ với người phàm.

Sau khi Phong thần nói rõ lý do, thì ngữ khí bắt đầu trở nên lạnh lùng hơn.

Bình Luận (0)
Comment