Tiếng hét lớn của Thùy Họa đã hoàn toàn đốt cháy cơn giận của Lữ Thuần Dương.
Thái Cổ Kiếm Thần, cầm kiếm nhìn xuống vũ trụ, chưa từng chịu sỉ nhục như vậy, huống hồ gì Lữ Thuần Dương còn là Tổ Sư tương lai của Nhân đạo.
Trước khi người của Lữ Thuần Dương di chuyển, thì kiếm ý đã bay vút lên trời.
Kể từ khi ngưng tụ ra thần cách của Thái Cổ Kiếm Thần, Lữ Thuần Dương chưa bao giờ thể hiện thần uy Kiếm Thần của mình trước mặt người khác, thứ nhất là không cần thiết, thứ hai là ông ta lo lắng sẽ phạm đến Thiên Đạo.
Thế nhưng, hôm nay trong trận quyết chiến với Tử Thần đã tám lần niết bàn, thần uy Thần Kiếm của Lữ Thuần Dương không còn có thể ẩn giấu được nữa.
“Mau tránh xa Thuần Dương sư huynh ra!” Tạ Lưu Vân lớn tiếng nói.
Khi lời nói của Tạ Lưu Vân vừa thốt ra thì thiên tôn Nhân đạo lần lượt tránh xa Lữ Thuần Dương, rất nhanh ngay sau đó khoảng không gian xung quanh Lữ Thuần Dương đã trống ra một khoảng với bán kính năm mươi trượng.
Sự vĩ đại của kiếm là nằm ở bản chất không bị gò bó.
Khi hỗn độn bắt đầu hình thành thì kiếm ý đã xuất hiện trong vũ trụ.
Kiếm là chủ của mọi loại binh khí, nó kiểm soát sức mạnh giết chóc của thế giới.
Tiên Thiên Canh Kim, nguồn gốc của vạn thanh kiếm.
Sau khi Lữ Thuần Dương thoát khỏi hệ thống tu luyện của Đạo môn, sức mạnh hỗn độn nguyên sơ mà ông ta nắm được có liên quan đến kiếm.
Một kiếm mở hỗn độn, không thứ gì không chém được.
Một Lữ Thuần Dương hóa thần thành kiếm, vốn đã là một thanh Thần Kiếm độc nhất vô nhị trong thiên hạ rồi.
Thần Kiếm miểu miểu, vu vô thanh xứ thính kinh lôi.
Ba phần đệ tử Ma Đạo đã chết trong trận chiến trên đỉnh Tăng Ô là chết dưới tay Lữ Thuần Dương.
Lữ Thuần Dương hít một hơi thật sâu, bắt đầu không ngừng nâng cao kiếm ý của mình, phát huy thần uy Kiếm Thần của mình.
Khoảnh đất có bán kính năm mươi trượng đã trở thành lãnh địa của kiếm, thiên tôn đạo thể xâm nhập vào cũng sẽ bị tổn thương bởi kiếm khí.
Mặc dù đã lùi ra rất xa, nhưng kiếm khí dữ dội vẫn khiến người khác phải kinh ngạc.
Thần không thể chịu sỉ nhục, Thái Cổ Kiếm Thần lại càng coi thường sự tồn tại của tất cả chúng sinh.
Kiếm pháp thiên tôn nổi tiếng của Lữ Thuần Dương có tên là Vạn Kiếm Quy Tông, mà bây giờ, ông ta đã lĩnh hội được kiếm đạo Thần Kiếm Thái Cổ, là Tịch Diệt Hư Không Trảm.
Phối hợp với kiếm ý hỗn độn, mỗi nhát kiếm Thần Kiếm của Lữ Thuần Dương có thể phá vỡ hư không và hủy diệt vạn vật.
“Đây là thần uy Thần Kiếm của Lữ Thuần Dương sao?" Lưu Phong Sương kinh ngạc hỏi.
Đúng thật không thể không ngạc nhiên, nếu không phải Lữ Thuần Dương muốn giữ kiếm tâm, không muốn phạm quá nhiều sát nghiệp, vừa rồi chỉ cần ông ta bộc phát thần uy Kiếm Thần, đại quân Ma Đạo chỉ cần một mình ông ta cũng đủ để diệt vong.
Kiếm là vật giết chóc, bướng bỉnh khó thuần phục.
Sát nghiệp quá nặng, một khi kiếm tâm mất khống chế thì sẽ sinh ra kiếm ma, lúc đó sẽ không còn là người chế ngự kiếm nữa mà là kiếm khống chế người.
Thứ Lữ Thuần Dương muốn thách đấu nhất khi đến cổ địa Miêu Cương chính là Ngạo Mạn Ma Tôn, một khi thành công, kiếm tâm của ông ta sẽ trong sạch và không bao giờ sinh ra kiếm ma nữa, vậy thì sau khi hóa thân thành kiếm vẫn sẽ giữ được tôn nghiêm của con người.
Đáng tiếc ông ta đã tới muộn, Ngạo Mạn Ma Tôn đã bị tôi giành trước một bước mà giết chết rồi.
"Không ngờ tới Lữ Thuần Dương đã lợi hại như vậy.
" Khương Tuyết Dương cũng vô cùng kinh ngạc.
"Lâm tướng quân, cô ấy có thể đánh bại Lữ Thuần Dương không?" Lưu Phong Sương hỏi.
“Trận chiến giữa Thái Cổ Thần Ma thì chỉ có Thiên Đạo mới biết kết quả.
" Khương Tuyết Dương lắc đầu đáp.
Lúc này đây, thiên tôn Nhân đạo đang chú ý cuộc đối đầu giữa Kiếm Thần cùng Tử Thần, đã không có người đề phòng tàn binh bại tướng Ma Đạo ở hậu phương nữa.
Khương Tuyết Dương đi đến một tảng đá và nhìn xuống Thùy Họa ở bên dưới.
Trong khi Thái Cổ Kiếm Thần đang thể hiện sức mạnh của mình, thì Tử Thần của Thái Cổ Minh Giới cũng đang nâng cao chiến ý của bản thân.
Chiếc áo choàng đen của Thùy Họa tự bay phấp phới phía sau mà không cần tới gió, tạo ra âm thanh lạch cạch.
Ngọn lửa đen trong mắt cô đang bùng cháy điên cuồng, tạo hình của bộ chiến giáp Tử Thần - Truyền Thuyết Về Người Bất Tử, mỗi bộ mảnh giáp đều toát ra sự chết chóc lạnh lẽo.
“Ngọn lửa thù hận, hãy quay về nào, Ma Đạo đệ tử vạn thế thế thiên hồng, huynh đệ tỷ muội của ta!"Thùy Họa giơ cao lưỡi hái tử thần, triệu hồi oán niệm chết chóc do các đệ tử Ma Đạo đã chết trong trận chiến để lại.
Sau đó, Khương Tuyết Dương bắt đầu cảm thấy nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm xuống nhanh chóng, oán niệm của những đệ tử Ma Đạo đã chết trong trận chiến nhanh chóng hội tụ trên lưỡi hái tử thần trong tay Thùy Họa.
Đệ tử Ma Đao dũng cảm không sợ chết, không có nghĩa là có thể bình thản tiếp nhận cái chết.
Trái lại, sau khi chết, mỗi đệ tử Ma Đạo vẫn mang trong mình sát ý vô tận.
Sát ý này biến thành oán niệm chết chóc sau khi họ chết đi.
Họ mất đi thân xác, mất thần hồn, nỗi oán niệm chết chóc đã định sẵn là sẽ tiêu tan giữa trời đất này.