Từ sau khi Huệ Hương trở nên điên loạn, ngôi nhà của cô ấy vẫn luôn bỏ hoang.
Những năm gần đây nhân số trong thôn gia tăng một cách chóng mặt, đất ở trong thôn không đủ để sử dụng, thế là có người đánh chủ ý lên nhà của cô ấy.
Chỉ là bởi vì Huệ Hương vẫn còn sống, nếu như tranh giành lộ liễu như thế người ta lại bảo ăn hiếp cô nhi.
Đến khi Huệ Hương chết, căn nhà bị tập thể người trong thôn thu hồi, Trần đồ phu trong độ mười thước là người đầu tiên bỏ tiền ra mua lại căn nhà đó.
Trần đồ phu sát sanh cả đời, quỷ thần không sợ, ngay sau khi mua lại căn nhà của Huệ Hương, liền mau chóng kiếm người trùng tu lại ngôi nhà ngay hôm đó.
Người già trong thôn ai cũng khuyên ông, Huệ Hương còn chưa qua đoạn thất, tốt hơn là hãy khoan động thổ.
Nhưng ông nào có lọt tai đâu, con trai thứ ba của ông đang rầu vì không có đất xây nhà mới kia kìa.
Khu đất nhà Huệ Hương cũng được lắm, ngồi Bắc hướng Nam, mà Trần đồ phu lại không thiếu tiền, cho nên lần trùng tu này ông đập vào cả đống tiền, xây lại một căn nhà kiểu Tây ba tầng.
Căn nhà xây xong, cả nhà vui vẻ dọn vào mà ở.
Nông thôn có một cách nói chính là làm nhà người không ở thì ma ở, nhà mới thì cần phải trấn sát, cho nên nguyên gia đình họ sẽ dọn vào luôn.
Huống hồ chi căn nhà ba tầng này từ lúc bắt đầu xây dựng mọi thứ đều rất thuận lợi, đào đất dựng mống cũng không bị yêu ma phá phách gì, người của Trần gia đương nhiên sẽ không còn cấm kỵ gì rồi.
Hôm nay chính là đoạn thất, đêm cuối cùng của Huệ Hương, trong độ mười thước ngoại trừ những người già còn hoài niệm nên đã đốt cho một ít giấy tiền, những người còn lại sớm đã quên mất đi chuyện này từ lâu.
Tối đó sau khi cả nhà Trần đồ phu ăn xong cơm, cùng nhau xem ti vi, lướt điện thoại, rồi ngủ nghỉ như ngày thường.
Nhưng đến sáng ngày thứ hai, mọi người trong thôn đã phát hiện ra có gì đó không đúng, Trần đồ phu thường hay dọn sạp rất sớm, nhưng hôm nay mở chợ rồi vẫn không thấy bóng dáng ông đâu.
Vừa hay lúc đó ở thôn bên cạnh có người chuẩn bị làm đám cưới, cần phải mua rất nhiều thứ, nên đã tìm đến nhà của Trần đồ phu.
Gõ cửa rất lâu nhưng không có hồi âm, điện thoại thì gọi bao nhiêu cuộc không nghe máy, người dân trong độ mười thước vừa bàn luận xong là biết ngay có gì đó không ổn rồi.
Cuối cùng họ tìm đến trưởng thôn, dẫn người đến phá cửa đi vào.
Vừa đến cửa, cảnh tượng máu me không thể nào tưởng tượng được, ngay lúc đó đã có vài người vừa nhìn đã ói mửa vì chịu không nổi.
Trần gia trên dưới bảy mạng người, ngoại trừ Trần đồ phu, sáu người còn lại đều bị mổ bụng, treo lên từng cây móc dùng để treo lợn mổ.
Trần đồ phu toàn thân đầy máu, trong tay cầm con dao mổ lợn, đứng chết trân ở giữa sân nhà.
“Tôi có tội, tôi đáng chết, Huệ Hương là chính tay tôi đẩy xuống sông khiến cô ta bị chết đuối.
”Nhìn thấy có người bước vào, ông liền cất lên một câu với giọng nói khàn đặc.
Dứt lời, ông liền cầm cây dao đưa lên cổ…Lúc Bạch lão quỷ tường thuật lại chuyện này cho tôi, thi độc trên người tôi cũng đã thanh lọc gần hết rồi, hiện đang ở trong nhà để hồi phục triệt để.
Tôi nghe ông nói xong, cả người tôi ngây ra cùng vẻ mặt kinh hãi.
Tuy nói rằng lệ quỷ đòi mạng, thiên đạo không can thiệp, nhưng dù sao đây cũng là diệt môn đó!Huệ Hương chẳng qua chỉ là một phụ nữ bình thường, làm như vậy không sợ sẽ bị đánh vào mười tám tầng địa ngục mãi không siêu sinh sao?“Chú Bạch, Huệ Hương giết cả nhà Trần đồ phu như thế, đây có nghĩa là nhân quả của cô ấy đã giải hết rồi đúng không?” Trong lòng tôi phập phồng hỏi.
"Cậu nghĩ nhiều quá rồi, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
" Bạch lão quỷ trầm ngâm hồi lâu rồi đáp.
Đêm hôm đó, Bạch lão quỷ dẫn theo tôi đi xuống Hoàng Hà.
Trước đây ông nói đợi tôi bình phục rồi mới dẫn tôi đi làm việc trọng đại đó, nhưng bây giờ không thể không tiến hành sớm hơn dự kiến rồi.
Huệ Hương đã giết hết bảy người của Trần gia, hung tính tăng vọt, chỉ dựa vào bản lĩnh của ông bây giờ, việc bảo vệ cho tôi là điều không thể nào.
Đêm hôm nay trăng sáng sao mờ, chỉ nghe được tiếng dòng nước chảy xiết.
Tôi và Bạch lão quỷ chèo chiếc thuyền nát, cố gắng lội ngược dòng.
Bạch lão quỷ vẫn không chịu nói tôi nghe rốt cuộc là chuyện trọng đại gì, chỉ thấy lão chuẩn bị nhang đèn bát hương, dự là có liên quan đến cúng tế gì đó.
"Chú Bạch, thật ra chúng ta đang đi đâu vậy chứ?" Thuyền đã đi được tầm một tiếng, tôi nhịn không được liền hỏi thêm lần nữa.
“Thôn Hạ Bá, Tế đàn cổ của sông Hoàng Hà.
"Hoàng Hà tế đàn cổ, chính là nơi xã hội phong kiến dùng làm tế điện cho Hoàng Hà Đại Vương, nơi hiến tế Hoàng Hà Nương Nương.
Tế đàn cổ của chúng tôi nằm ngay thôn Hạ Bá, cũng không biết được dựng nên từ lúc nào, dù cho không có người tu sửa, nhưng trải qua bao nhiêu mưa sa bão táp vẫn không sụp đổ.
Bây giờ Hoàng Hà nước dâng, chỉ lộ ra một góc của tế đàn cổ.
Bạch lão quỷ kêu tôi cầm nhang đèn lư hương đi lên đó, còn lão thì chỉ ngồi ở mạn thuyền không nhúc nhích.