Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 901 - Chương 901: Đại Quân Tử Thần (1).

Chương 901: Đại Quân Tử Thần (1).

Lưỡi hái tử thần mà Thùy Họa sử dụng là một thanh đao dài, không kịp đỡ đòn tất sát bất ngờ của Lữ Thuần Dương.

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên, gương hộ tâm trên chiến giáp tử thần đã bị kiếm Thanh Sách một nhát chém vỡ vụn, sau đó thân kiếm như trúc gãy, cắm thẳng vào ngực Thùy Họa.

Thùy Họa bay ngược về phía sau, Lữ Thuần Dương cầm kiếm cắm vào ngực cô, đuổi theo không rời.

Lữ Thuần Dương đã viên mãn đại thành Thần Kiếm, kiếm khí điên cuồng rót vào cơ thể Thùy Họa dọc theo miệng vết thương, làm bộc phát nguy cơ nổ tung của kiếm khí, lượng hình kiếm khí vô tận như rắn nước xé toạc, phá hoại và nổ tung bên trong cơ thể Thùy Hoa.

Cơ thể bất tử của Tử Thần cũng không thể chịu nổi kiếm khí của Lữ Thuần Dương xâm nhập vào cơ thể, kinh mạch cùng máu thịt trong cơ thể bị kiếm khí làm cho rối loạn, sinh cơ tiêu hao với tốc độ ngày càng nhanh.

Thùy Họa sử dụng hồn năng của mình để chữa trị vết thương, nhưng tốc độ chữa trị của hồn năng thua xa tốc độ hủy diệt của kiếm khí.

Mắt thấy sinh cơ sắp sửa tiêu hao cạn kiệt, Thùy Họa từ bỏ việc đối kháng lại với kiếm khí, đốt cháy thần hồn của mình, đao quang của lưỡi hái tử thần sáng rực lên.

Theo tiếng hét lớn của cô, lưỡi hái tử thần biến thành một vầng trăng khuyết trên không trung, chém về phía thân trên của Lữ Thuần Dương.

Cơ thể Tử Thần còn có thể được hồi phục bằng hồn năng, kiếm thể của Lữ Thuần Dương muốn phục hồi lại thì rất khó, vì vậy ngay cả khi ông ta có thể trực tiếp tiêu hao hết sinh cơ của Thùy Họa, thì ông ta cũng không sẵn lòng chịu đựng một nhát chí mạng của lưỡi hái tử thần.

Lữ Thuần Dương rút kiếm ra đỡ, kiếm Thanh Sách và lưỡi hái tử thần va chạm nhau trong không trung, kiếm khí cùng đao cương một tác động với nhau làm bùng lên năng lượng xung kích hủy thiên diệt địa.

Thùy Họa vốn đã bị thương nặng, sau cuộc chạm trán này, cơ thể cô bay ra như diều đứt dây.

Người ở trên không trung liên tục nôn ra máu, sau khi tiếp đất thì quỳ một gối xuống, dưới sự trợ giúp của lưỡi hái tử thần ổn định hình thể của mình.

Chiếc áo choàng phủ trên người cô, một vệt ửng hồng bất thường xuất hiện trên gò má nhợt nhạt của cô.

Ngọn lửa đen trong mắt cũng trở nên yếu ớt hơn, giống như một ngọn đèn dầu le lói trong gió bão.

Không phải Tử Thần không đủ mạnh, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì mới hoàn thành lần niết bàn thứ tám chưa bao lâu, thân thể của cô còn chưa có thể thích ứng với lực chiến cấp bậc đạo tổ mạnh nhất.

Một bước mất đi lợi thế thì những bước sau đó cũng đều ở thế hạ phong.

Còn một điểm khác nữa là sau khi Lữ Thuần Dương hóa thân thành kiếm, thần hồn của ông ta đã hòa nhập với cơ thể, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa linh hồn của Tử Thần.

"Tử Thần tám lần niết bàn, chẳng qua cũng chỉ như vậy, không thể chịu nổi một kích.

" Lữ Thuần Dương hừ lạnh nói.

Thùy Họa nghiến răng không nói lời nào, ngẩng đầu kiêu hãnh và bình tĩnh nhìn Lữ Thuần Dương.

Hồn năng điên cuồng ngưng tụ về phía cô, chiếc áo choàng đen lần nữa bay phấp phới.

Ngay sau đó, Thùy Họa lại từ dưới đất đứng lên, giống như một ngọn cờ bất bại.

Lữ Thuần Dương không vội vàng hành động, ông ta đã nhìn ra điểm yếu của Tử Thần.

Lúc này ông ta bình chân như vại, thần niệm đạt tới đỉnh cao, mà Thùy Họa thì thân mang trọng thương, mặc dù có thể nhờ vào hồn năng mà khôi phục thương thế, nhưng cũng đã mất đi nhuệ khí rồi.

Cao thủ tranh tài, kẻ mạnh thì càng mạnh, kẻ yếu lại càng yếu, giống như chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt sẽ lùi.

Sau khi hồi phục vết thương trong vài phút, Thùy Họa tay cầm lưỡi hái tử thần chém xuyên không khí về phía Lữ Thuần Dương.

"Ha ha, muốn chết!"Lữ Thuần Dương bay lên trời, ông ta và Thùy Họa đánh nhau hàng chục chiêu trên không trung.

Hai bóng ảnh đen trắng đan xen lẫn nhau trong không trung, mỗi lần kiếm Thanh Sách và lưỡi hái tử thần va chạm nhau, đều sẽ gây ra nhiễu loạn thời không.

Thùy Họa không thể ngự không trong một thời gian dài, sau vài lần di chuyển không trên không, thân ảnh cô bắt đầu trượt xuống.

Thấy vậy, Lữ Thuần Dương trấn áp cô ấy và xuất kiếm, kiếm này nhanh hơn kiếm kia, chém đến chiến giáp tử thần Thùy Họa vỡ nát, mái tóc bạc trắng của cô bị kiếm khí chém đứt lìa.

Ngay khi bóng người tiếp đất còn chưa đứng vững, Lữ Thuần Dương đã cầm kiếm chém xuống với tư thế thái sơn áp đỉnh.

Thùy Họa giơ đao theo phương ngang chặn lại, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng nổ như sấm.

Lưỡi hái tử thần không bị gãy, nhưng người của Thùy Họa đã bị một kiếm của Lữ Thuần Dương chém đứt thành hai nửa chôn vùi trong núi rồi.

Nếu không phải cơ thể của Tử Thần kiên cố khó đổ, thì một kiếm này chém lên người của kẻ khác, thì ngay cả đạo thể thiên tôn cũng sẽ sụp đổ và tiêu tán ngay lập tức.

Một kiếm này lại lần nữa trọng thương thân thể Thùy Họa, sau đó Lữ Thuần Dương bật người bay lên rồi tiếp đất, dáng người uyển chuyển tao nhã đến cực điểm.

Thần Kiếm giữa kiếm, Kiếm Thần giữa người.

Chúng thiên tôn của Nhân đạo nhìn đến ngây ngốc, tự sâu đáy lòng không khỏi tâm phục khẩu phục.

Lại nhìn Thùy Họa, nửa người như bùn đất, tóc bạc trắng rối bời, trên mặt đầy khói bụi, khóe miệng còn có một vệt máu đen.

“Trần quy trần, thổ quy thổ, mồ mả chính là nơi chốn tốt nhất của Tử Thần.

” Lữ Thuần Dương tỏ ra trịch thượng, cười khẩy.

- Giải thích câu "Trần quy trần, thổ quy thổ" nghĩa là Cát bụi về lại với cát bụi.

Hết giải thích.

“Ha ha.

” Thùy Họa cười lạnh một tiếng.

Với sự trợ lực của lưỡi hái tử thần, Thùy Họa đã kéo người mình ra khỏi núi đất.

Bình Luận (0)
Comment