Kỳ thực tôi đã từng tìm kiếm nhân duyên giữa mình và Thùy Họa trên đá Tam Sinh một lần, chỉ là cái gì cũng không nhìn rõ.
Khi đó tôi hỏi Nữ Đế, ngài ấy nói rằng tôi và Thùy Họa sẽ ở bên nhau.
Nhớ tới chuyện này, tôi nói với Thùy Họa: “Nữ Đế nói chúng ta sẽ ở bên nhau.
”“Đồ ngốc này, từ lúc chúng ta kết hôn, nhân duyên liền viên mãn rồi, đương nhiên sẽ ở bên nhau.
Điều em muốn nhìn là chúng ta có thể bên nhau bao lâu.
”“Bao lâu? Đương nhiên là vĩnh viễn không rời, dù sinh tử hay ly biệt tôi cũng nắm tay em đi đến khi bạc đầu.
”“Hi vọng sẽ như vậy.
Kể từ khi Kiêm Hà quay lại Thái Cổ Ma Giới, trong lòng em cứ mãi vẩn vơ một ý niệm, rằng một ngày nào cũng có thể em sẽ rời bỏ nhân gian, quay về Thái Cổ Minh Giới.
” Thùy Họa tình thâm ý trọng nhìn tôi một hồi, thở dài nói.
“Tại sao chứ?”“Em cũng không biết tại sao, giống như khi nãy em cảm nhận được mùi vị quê hương tại Âm Ty.
Có lẽ Thái Cổ Minh Giới mới là nơi mà em nên ở lại.
”“Sớm biết như vậy đã không phong thần cho em.
”“Không, nếu như em không có được thần vị Thái Cổ Minh Giới, Ma đạo làm sao có thể một đường đi tới bây giờ.
Tất cả đều đã được vận mệnh chú định rồi.
”“Em nỡ lòng rời xa anh sao?” Tôi nắm chặt lấy tay cô ấy, nhìn chằm chằm ngọn lửa Hắc Viêm trong mắt cô.
“Đương nhiên không nỡ rồi, em là vợ của anh, quê hương là nơi mà em hướng về.
Anh ở nơi nào, nơi ấy chính là quê hương của em.
Chính vì điều này mà lòng em mới hoảng hốt, muốn đi xem đá Tam Sinh một lần.
Nghe lời thổ lộ tình ý đầy cảm động này, tôi không nhịn được ôm chặt lấy cô ấy, hôn lên đôi môi lạnh lẽo xinh đẹp kia.
Kỳ thực không chỉ một mình Thùy Họa mới có cảm giác này, từ khi cuộc chiến Phong Thần bắt đầu, nhìn những người thân thiết bên cạnh, trong lòng tôi cũng không tránh khỏi hoảng hốt vô hạn, tôi sợ hãi biệt ly.
Cuộc chiến Phong Thần của Ma đạo tàn khốc vô cùng, chắc chắn sẽ có vô số Ma đạo đệ tử hi sinh, tất cả chúng tôi đều treo trên mình kiếp nạn sinh tử.
Tôi vĩnh viễn không thể gặp lại Lưu Phong Thiên Tôn, cũng không thể gặp lại Thất Thải Minh Vương và Tiếu Ca Thiên Tôn, sẽ chẳng bao giờ tái ngộ Liễu Hà Sầu và sư nương Phụng Lăng Nguyệt của mình.
Ma đạo đệ tử vạn thế thiên hồng, chỉ một bộ phận rất nhỏ được đưa vào trong cờ chiêu hồn, hóa thành hoa bỉ ngạn.
Mà những người khác đều đã ngã xuống tại những nơi không có tôi, họ trở về với cát bụi.
Kiêm Hà đã rời xa tôi, mà Thùy Họa hôm nay lại nhận được ám thị do vận mệnh gửi đến.
Nếu như Thùy Họa cũng rời khỏi tôi, vậy thì Ma Đạo Tổ Sư tôi đây dù có đánh bại Thiên Đạo cũng đâu có ý nghĩa gì?Giáo ý Ma đạo giúp chúng tôi gặp được nhau và yêu nhau, nhưng kết quả cuối cùng lại là chia ly nối tiếp chia ly.
Nếu quả thực như vậy, vì sao lại phải sinh ra Ma đạo?“Anh sẽ không để em đi.
” Tôi kiên định nói.
“Nếu như có lựa chọn, lòng em cũng chẳng muốn rời, chỉ e vận mệnh sẽ chẳng cho em bất kỳ lựa chọn nào.
”Chúng tôi ôm nhau một lúc thật lâu, sau đó thi triển thân pháp, ngự không bay về phía đá Tam Sinh.
Trước đây khi tìm kiếm nhân duyên giữa mình và Thùy Họa tôi chỉ thấy một mảnh hư không, cái gì cũng không nhìn rõ.
Thế nhưng, khi Thùy Họa đích thân tới đây để xem, kính tượng phản chiếu tương lai từ trong sương mờ dần dần hiện ra.
Đêm đen sâu thẳm mịt mù, xương cốt trắng phau phau phủ đầy mặt đất hoang lạnh, nước biển cũng bị kết thành băng.
Ở giữa nơi này sừng sững một tòa thần điện cao chót vót, tử khí nồng đậm, đen tuyền như mực.
Thủ hộ đại diện là Tử Vong Kỵ Sĩ - những vệ sĩ trung thành nhất của Thái Cổ Minh Giới.
Vô số tử linh và vong hồn lảng vảng quanh thần điện, hát vang khúc bi ca của linh hồn.
Cảnh tượng này vội vàng thoáng qua, tiếp theo đó là cảnh bên trong thần điện.
Tôi nhìn thấy Tử Thần cao cao tại thượng ngồi trên vương tọa băng sương, mặc bộ khôi giáp nặng nề, hai tay cầm lưỡi hái tử thần.
Tử Thần đeo mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt có ngọn lửa Hắc Viêm đang lập lòe.
Mặc cho thân thể Tử Thần bị khôi giáp bọc kín, ngay cả một khe gió cũng không lọt, chỉ cần nhìn vào ngọn lửa Hắc Viêm đang rừng rực cháy trong đôi mắt kia tôi liền biết, đây chính là Thùy Họa, vợ của tôi.
Nhìn thấy một màn này, thân thể Thùy Họa khẽ run rẩy.
Mặc dù cô đã nhận được ám thị của vận mệnh, thế nhưng vào lúc chân chính nhìn thấy bức tranh tương lai của mình vẫn không cách nào tiếp nhận nổi.
Mà tôi, tim cũng đau như bị ai đó bóp nghẹt.
Có vẻ như phát giác ra thần niệm của chúng tôi đang thăm dò, Tử Thần từ vương tọa đứng dậy, cách một phiến đá Tam Sinh đối mắt với hai người chúng tôi.