Dù sao thì bây giờ tôi cũng đang yên ổn, không có triệu chứng bị tâm thần phân liệt.
Ma đạo tổ sư hay Tạ Lưu Vân gì gì đó, thích ai thì là ai đi.
Tôi thì không sao rồi, nhưng mà nhìn thấy Lâm Thùy Họa dáng ngọc yêu kiều đẹp đến thế, trong lòng tôi vẫn khó chịu không tả được.
Chúng tôi là vợ chồng, dù cho không phải dạng cưới gả bình thường, nhưng cũng đã bái qua thiên địa.
Cứ nghĩ đến người cô ấy ngày nhớ đêm mong không phải tôi, trong lòng tôi lại cay đắng lắm.
Có một chuyện tôi đã nhịn rất lâu rồi, ngày mai chính là tiết Hạ Nguyên, cũng không biết đến chừng đó tôi có còn sống sót không nữa.
Nhất thời hăng tiết nên tôi đã hỏi cô ấy: “Thùy Họa, nếu như em cược thua thì em sẽ như nào?”“Anh có ý gì?” Thùy Họa thắc mắc hỏi lại tôi.
“Ý anh là… Nếu như mệnh cách của anh không liên quan gì đến Thất Sát, tương lai cũng sẽ không ứng nghiệm Sát Phá Lang của Ma đạo tổ sư, vậy hôn nhân của chúng ta còn được tính không em?”“Chắc chắn em sẽ không thua đâu!” Thùy Họa cắn răng trả lời.
“Ngày mình kết hôn em đã từng nói với anh, dù sinh tử hay xa cách, chúng ta cùng tạo nên lời thề ước, mình nắm tay nhau sống đến bạc đầu.
Anh muốn hỏi em, nếu như Tạ Lan anh chỉ là Tạ Lan, không phải bất kỳ ai khác, vậy thì em có còn muốn cùng anh đi đến cuối đời?”Thùy Họa không nói gì, cô ấy dùng đôi mắt câu hồn đoạt phách đen lay láy nhìn thẳng vào tôi.
Tôi bị cô ấy nhìn đến sượng trân, dựa theo bản năng mà tránh tầm mắt của cô ấy, nhưng vấn đề này tôi thật sự rất muốn biết đáp án, nếu không thì tôi có chết cũng không cam lòng!Trong lòng tôi thậm chí còn nghĩ đến một cách, một khi Thùy Họa mở miệng nói không muốn cùng tôi đi đến cuối đời, tiết Hạ Nguyên ngày mai, tôi sẽ không phối hợp bất cứ thứ gì cả, tôi không muốn cầm phân thủy kiếm nhảy xuống đàm Cửu Long đâu.
Thân phận cái chi chi gì đó, cút càng xa càng tốt đi!Ngu muội bao nhiêu năm cũng đã qua rồi, Ma đạo tổ sư cũng được, Tạ Lưu Vân cũng chẳng sao, những nhân vật thủ đoạn thông thiên như thế thật sự có liên quan đến Tạ Lan tôi sao?Tử phi ngư, yên tri ngư chi lạc, cảm giác tồn tại của tôi trong trần thế cũng không có sức ảnh hưởng gì mấy đâu, nhưng tôi vẫn rất kiêu ngạo vì bản thân tôi là độc nhất vô nhị.
- Giải thích "Tử phi ngư, yên tri ngư chi lạc" nghĩa là Không phải cá làm sao biết cá vui.
Hết giải thích.
“Anh có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?” Một lúc sau, Thùy Họa nói lí nhí.
Đương nhiên là tôi nhớ rồi, hôm đó tôi đến tìm Bạch lão quỷ để báo danh, xa xa phía bờ đê tôi đã nhìn thấy bóng dáng của cô ấy.
Tôi có hỏi gì cô cũng không hồi đáp, cứ nhìn tôi chằm chặp vậy đó, làm tôi ngại đến nỗi tự động bại trận luôn.
Lúc đó còn nghĩ, cô gái nhà ai mà dạn thế cơ chứ.
“Đó là lần đầu tiên em lên bờ sau bốn trăm năm chìm dưới đáy sông, và anh cũng là người đàn ông đầu tiên em gặp được sau khi lên bờ.
”“Thế lão Bạch không phải đàn ông he?” Tôi ngứa mồm sọt vào một câu.
“Sao mà tính lão vào được chứ, em vốn dĩ đã quen biết lão kia mà.
” Thùy Họa lườm tôi nói.
“Thế tiếp tục đi…”“Tiếp gì cơ?”“Thì em nói tiếp đi chớ, không phải em đang bày tỏ sao?”“Anh…” Mặt cô ấy có hơi ửng hồng rồi nói tiếp: “Tối hôm đó anh tặng viên Giao Nhân Lệ cho em, những gì em kể cho anh nghe đều là sự thật, khi còn sống em vốn không hề biết Phá Quân là gì.
Cho đến khi em bị chìm tới đáy sông, làm Hoàng Hà Nương Nương gì gì đó, túc mệnh bắt đầu thức tỉnh được một chút.
”Thùy Họa nói rằng, dưới Hoàng Hà có biết bao nhiêu là oan hồn, khi vừa thành quỷ cô sợ lắm, mà cũng nhát gan nữa.
Nhìn thấy những con khỉ nước hung tợn sẽ bị dọa đến trốn mất tăm, nhìn thấy hà đồng cũng bị dọa chết khiếp, còn có những cái xác trôi nổi oan hồn không tan, tử đảo dưới nước, đối với cô ấy mà nói thì những thứ này luôn là ác mộng đang tồn tại trong cô.
Ngoại trừ những thứ này, trước đó Hoàng Hà còn có vô số loại tinh quái, có một số tinh quái đạo hạnh cao thâm, từng có ý đồ muốn nuốt chửng âm hồn của cô luôn.
“Thế em làm sao mà thức tỉnh được?”“Em vốn là chết vì hàm oan mà, oán khí xung thiên, có không ít đạo hành của Thiên Đạo phó thác, chỉ là bản thân em không biết nên mới sợ bọn chúng thôi.
Cho đến một ngày, em bị cái tên tử đảo dưới nước ép đến bước đường cùng, hắn điên đến nỗi muốn cùng em song tu, rồi hợp thành một thể, còn muốn kéo em vào người hắn.
Anh không biết hắn kinh tởm đến mức nào đâu, lời hắn nói ra toàn là những câu tục tĩu khó nghe, ban đầu em muốn trốn đi cho xong, nhưng sau bị ép quá, bất đắc dĩ em mới bắt đầu động thủ thôi…”Nào ngờ một phát liền không thể thu dọn tàn cuộc, Phá Quân là ngôi sao thứ nhất trong Bắc Đẩu, là vị tướng tung hoành ngang dọc ở thiên hạ, bản thân Hoàng Hà Nương Nương cũng tồn tại sẵn đạo hành của Thiên Đạo ban cho, muốn giết chết tử đảo thì cũng chỉ là chuyện nhỏ như hạt bụi ấy mà.
Được một lần thì sẽ có lần thứ hai, ban đầu Thủy Họa là tự vệ phản kháng, đến khi chủ động truy sát đám tinh quái đó thì chẳng tốn bao nhiêu thời gian là mấy.
“Mỗi khi em sát sanh xong đều sẽ có ích lợi trong đó, chiến lực của em càng lúc càng mạnh, em chưa từng tu hành qua đạo pháp, nhưng những thứ tồn tại trong đầu em như vừa sinh ra đã có vậy.
Rồi sau đó em mơ thấy một giấc mơ, trong mơ có một nữ tướng nhìn không rõ dung mạo, cô ấy đứng ở đầu nguồn sông Vong Xuyên, trong tay cầm cây đao Lưỡng Đoạn.
Trong mơ, cô ấy nói với em một câu…”“Cô ấy nói gì?”“Ngươi là Cửu Thế chi thân của ta, Cửu là con số lớn nhất và cũng là kiếp cuối cùng trong mệnh cách ta, mong ngươi tu hành cho thật tốt, đừng phụ đi danh tiếng của Phá Quân!”