Trình độ kiếm đạo của Mộ Dung Nguyên Duệ cũng không được xem là quá xuất sắc, nhưng khúc Tiên Vũ Nghê Thường này có thể cộng hưởng với kiếm khí Thái Cổ Tam Kiếm của tôi, gia tăng độ sắc bén cho kiếm ý, uy lực cũng được nâng lên một tầm cao mới.
Mộ Dung Nguyên Duệ xinh đẹp tuyệt trần, tà áo duyên dáng sặc sỡ, điệu khúc Tiên Vũ Nghê Thường uốn lượn nhẹ nhàng không từ gì có thể diễn tả được vẻ đẹp mỹ miều này.
Tiếng kiếm chém vang lên trong màn đêm, tiếng rào rào lẫn tiếng nỉ non, hạt châu lớn hạt châu nhỏ rắc vào trong mân ngọc, âm thanh nhẹ nhàng tha thiết ngân nga trong lòng tôiĐôi tay tôi cầm chắc kiếm Côn Lôn Tuyết, để kiếm ý trong lồng ngực dần dần tích tụ.
Đợi đến khi tim Thất Khiếu Linh Lung đã không thể chứa đựng được nữa, tôi mới nhảy lên khỏi mặt đất, hét lên một tiếng gầm: “Quỷ Thần Minh Minh, Tự Tư Tự Lượng.
”Một kiếm chém thẳng tử tinh.
Kiếm khí tam đạo đột nhiên tuôn trào từ trong kiếm Côn Lôn Tuyết, chứa đựng lượng kiếm khí lưu hình khổng lồ.
Tiếp theo đó, kiếm khí tam đạo hợp thành một thể, hóa thành kiếm khí lưu hình hỗn độn bản nguyên.
Uy lực được gia tăng đáng kể, không gian bị xé vụn, giống như một con rồng phẫn nộ đang phóng lên khỏi mặt biển, gào thét ầm ỉ trong vũ trụ tối tăm.
Giây phút kiếm khí lưu hình hỗn độn bản nguyên xuất hiện, tôi lập tức phát giác ra có thần niệm đang dò xét xung quanh không gian này.
Lúc trước tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ vẫn luôn bình an vô sự, bởi vì sự tồn tại của chúng tôi không có gì đặc biệt để đủ sức kinh động đến những nhân vật chí tôn đã sống từ khá lâu trong vũ trụ bao la sâu thẫm này.
Nhưng bây giờ, kiếm khí hỗn độn bản nguyên, rõ ràng đã kích động đến giới hạn mà bọn họ có thể khoan dung cho được.
Đến cả họ cũng bị kinh động, thì kiếm khí lưu hình hỗn độn bản nguyên này làm sao thoát khỏi tầm mắt của Thiên đạo.
Tôi đã phát hiện ra sự tồn tại của Thiên đạo, giống như một cánh tay to khổng lổ nhưng vô hình lập lờ trong không gian vũ trụ rộng lớn này, đang muốn vươn lên tóm gọn lấy tôi.
Khi phát hiện ra hai cánh tay đó, tôi bất thình lình nhớ tới đàm Cửu Long năm đó.
Lúc Lưu Phong thiên tôn hóa thành sao băng vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến tương trợ, chính là bị hai cánh tay này bóp nát thành cám vụn, hóa thành đám mưa sao băng thấm đẫm nỗi bi thương kia.
Hôm nay Thiên đạo muốn giở lại trò cũ, và mục tiêu lần này đã biến thành tôi.
Nếu như đây là nhân gian, Thiên đạo tuyệt đối không dám mạo hiểm ra tay với tôi, nhưng nơi này lại là không gian vũ trụ sâu thẫm, nếu Thiên đạo muốn giết tôi, không ai có thể ngăn cản được, cũng không bị bất cứ cái nhân quả nào bám dính lấy.
Lúc tôi cho rằng mình sẽ bị Thiên đạo bóp nghẹt đến chết, thì tử tinh bị tôi chém vừa hay phát nổ.
Tử tinh nổ tung, khí tức Tiên Thiên Ngũ Hành trực tiếp bộc phát trong trạng thái hỗn độn nguyên sơ, giống như vũ trụ khi xưa vậy.
Vị trí tử tinh phát nổ vừa hay bắt ngang qua chỗ bàn tay của Thiên đạo, năng lượng hủy diệt đáng sợ của vụ nổ, đã thẳng thừng phá hủy cánh tay của Thiên đạo, áp lực đè nặng lên người tôi cũng đột nhiên nhẹ nhõm hẳn ra.
Thì ra, Thiên đạo không phải là kẻ vô địch không xem ai ra gì, hắn cũng có giới hạn của mình, cũng có lúc gặp trở ngại.
”Tôi quay đầu nhìn Mộ Dung Nguyên Duệ, phát hiện cô ấy còn căng thẳng hơn cả tôi, rõ ràng là làn da mềm mại trắng nõn, nay đã ướt đẫm mồ hôi, nỗi lo lắng kinh hoàng trong đáy mắt vẫn chưa kịp hoàn hồn trở lại.
May mắn sống sót qua tai nạn, tôi chưa kịp nói câu an ủi, Mộ Dung Nguyên Duệ đã vội chạy đến ôm chặt lấy tôi, qua một hồi lâu mới nỡ buông ra.
“Tạ Lan, hắn ta thật sự muốn ra tay với anh rồi.
” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
“Ừ, cũng may số của tôi vẫn còn hên lắm, tử tinh phát nổ đã phá hủy cánh tay của Thiên đạo.
”“Anh thật sự cho rằng tử tinh phát nổ đúng lúc như vậy chỉ là vận may thôi sao? Không phải đâu, là sức mạnh vận mệnh đã can thiệp vào hành động càn quấy của Thiên đạo.
”“Xem ra cô đoán đúng rồi, tôi có thể đúng thật là con trai của vận mệnh.
”“Sao vậy, lẽ nào anh còn nghi ngờ lời nói của tôi?” Mộ Dung Nguyên Duệ nheo mắt nói.
“Cô còn không mau kích hoạt trận tiên thiên ngũ hành, nói không chừng, Quy Khư của tôi còn đang bị Hư Không Lãnh Chủ xâm chiếm đấy.
” Cánh tay của Thiên đạo đã bị phá hủy, những thần niệm đầy ác ý muốn đe dọa tôi cũng lần lượt tan biến.
Ngay đến Thiên đạo cũng thất bại rồi, làm sao bọn chúng có gan dám động vào tôi nữa.
Tiếp theo đó, Mộ Dung Nguyên Duệ lợi dụng khí tức Tiên Thiên Ngũ Hành phóng ra từ vụ nổ tử tinh, nhanh chóng kích hoạt pháp trận.
Chốc lát đã mở ra một vòng xoáy dịch chuyển nối liền với nhân gian, tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ ôm chặt lấy nhau cùng nhảy vào bên trong.
Trong suốt quá trình dịch chuyển, dòng máu chảy trong huyết quản của chúng tôi lần nữa hòa quyện vào nhau, đồng thời thần hồn cũng siết chặt lấy nhau mãi mãi không muốn xa rời.
Loại cảm giác gắn bó xác thịt, thần hồn hòa quyện làm một thể, càng khiến tôi cảm thấy giữa tôi và cô ấy sẽ xảy ra một nhân quả to lớn nào đó, chỉ là tôi không nghĩ ra sẽ xuất hiện loại nhân quả như thế nào thôi.
Bởi vì chỉ cần một ngày Mộ Dung Nguyên Duệ không thể thoát khỏi ván cờ sinh tử này, thì tôi và cô ấy chỉ có thể đứng ở thế đối địch với nhau chứ không thể yêu thương nhau.
Nếu không, Thiên đạo có thể sẽ thẳng tay trừng trị cô ấy.
Không biết hai chúng tôi đã trôi lơ lửng trong bóng tôi bao lâu, lúc tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ lần nữa xuất hiện trong mật thất chiến thần, cờ chiêu hồn trong huyền quan bỗng dưng truyền đến một đợt chấn động dữ dội.
“Hư Không Linh Chủ Ám Ảnh Dạ Ma, đã ghé bước đến Quy Khư!”