"Tuy nhiên, đối với hai bậc cao thủ chấp chưởng năng lượng hệ gió thần kỳ này mà nói, toàn bộ sức mạnh mà họ bỏ ra cũng chẳng khác nào như muối bỏ biển.
Nếu như có Đạo Tổ ở đây ngưng tụ ba mảnh kiếm hải thành kiếm hải cự long, cho dù không thể phá hủy hố đen thì cũng đủ để khiến thần hồn của Ám Ảnh Dạ Ma bị tổn thương nghiêm trọng.
Hoặc nếu như Thùy Họa ở đây, với thân thể Tử Thần của mình, cô ấy nhất định có thể dây dưa không ngừng với Ám Ảnh Dạ Ma, đợi sau khi đệ tử Ma đạo giết sạch đại quân Ám Ảnh Thâm Uyên liền có thể tập trung sức mạnh tập thể, tiêu diệt vị Hư Không Lãnh Chủ vì Thiên Đạo mà tiên phong xuất trận này.
Đáng tiếc, Đạo Tổ đã tới Côn Lôn, Tử Thần đã quay về Minh Giới.
“Phong chủ, Đạo Tổ liệu có kịp thời quay lại hay không?” Khương Tuyết Dương hỏi.
“Nghìn dặm quanh đây không có hơi thở, khí tức của Đạo Tổ.
” Phong Thập Bát nói.
Cửu Thiên Phong chủ có thể khuấy đục sức mạnh của gió trong vòng nghìn dặm quanh đây, nếu như tôi ngự kiếm tới Quy Khư, Phong chủ sẽ là người đầu tiên cảm nhận được.
Tốc độ ngự kiếm phi không mặc dù vô cùng nhanh, dù gì cũng cần một khoảng thời gian, ngàn dặm là giới hạn cuối cùng mà Ma đạo hiện giờ có thể chịu được.
Nếu trong vòng ngàn dặm không có khí tức của tôi, vậy thì tới khi tôi quay lại, trận chiến trên đỉnh núi Bất Châu có lẽ đã kết thúc rồi.
Mặc dù đại quân Ma đạo hãy còn vô số, lại thêm một tòa Vạn Tiên trận, thế nhưng, chỉ cần các vị chiến tướng cấp cao đang tham chiến trên đỉnh núi bị Ám Ảnh Dạ Ma tiêu diệt, Ma đạo sẽ không còn cơ hội xoay chuyển tình thế.
Bởi vì, cho dù cuối cùng Ma đạo có thể tập hợp toàn bộ quân lực đánh lui Ám Ảnh Dạ Ma thì phía sau hãy còn có vô số tà ác Thâm Uyên đang đợi xâm lược Quy Khư.
Huống hồ, một khi tin tức về trận chiến trên đỉnh Bất Châu truyền ra ngoài, Châu Khất sẽ ngay lập tức động thủ với đình viện Bắc Đẩu Quần Tinh.
Với binh lực trong tay Bắc Minh Tú hiện giờ, tuyệt đối không thể ngăn nổi đại quân Âm Ty.
Nghe Phong chủ nói trong vòng nghìn dặm không có khí tức của tôi, trên mặt Khương Tuyết Dương liền bộc lộ vẻ quyết tâm.
Cô nói với Tạ Uẩn: “Tạ Uẩn, cô ngay lập tức tiến về đình viện Bắc Đẩu Quần Tinh, hỗ trợ Bắc Minh tướng quân phòng thủ.
Nếu như đại quân Âm Ty tới tấn công, tôi cần cô dùng Quy Nguyên Tịch Tà nổ tung trận pháp Âm Cực Sinh Sát hủy diệt âm hồn tại nơi này.
”“Tuyết Dương, nếu bây giờ tôi rời đi, làm thế nào đối phó với Ám Ảnh Dạ Ma đây?” Tạ Uẩn nói.
“Mọi sự đã có tôi.
”“Tuân mệnh.
”Thần hồn của Tạ Uẩn kỳ thực đã suy yếu vô cùng, uy lực của Quy Nguyên Tịch Tà kém đi rất nhiều, rất nhanh sẽ không thể nào xuất đao nữa.
Khương Tuyết Dương bởi vì nhìn ra điểm này mới sai cô ấy ngay lập tức quay lại đình viện Bắc Đẩu Tinh Quân, bởi vì trận pháp mai phục Âm Cực Sinh Sát hủy diệt âm hồn đó chỉ có thể dùng đao thức cuối cùng Quy Nguyên Tịch Tà mới có thể phá hủy.
Tạ Uẩn vừa đi, áp lực dồn lên những người khác liền tăng lên gấp bội.
Mắt thấy không còn cách nào ngăn cản hố đen hóa thành bản thể Ám Ảnh Dạ Ma, Khương Tuyết Dương đột nhiên thu hồi chiêu thức, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Tuyết Dương, cô muốn làm gì?” Phong chủ phát hiện hành động bất thường của Khương Tuyết Dương, lập tức hỏi.
“Tôi là người nắm giữ trận hồn của Vạn Tiên trận, nếu như dấn thân vào trong hố đen liền có thể tập trung toàn bộ sức mạnh của Vạn Tiên Trận trên người, năng lượng hủy diệt được sinh ra chắc chắn sẽ có thể hủy diệt Ám Ảnh Dạ Ma, khi ấy, nguy cơ của Quy Khư sẽ ngay lập tức được giải quyết.
” Khương Tuyết Dương nói.
Vạn Tiên trận trên Kim Ngao đảo năm xưa, kẻ nắm giữ trận hồn chính là Tham Lang Hộ Pháp Thiên Tôn, vì vậy, khi Vạn Tiên trận sắp bị phá vỡ, Tham Lang Hộ Pháp Thiên Tôn đã cho nổ tung trận pháp, nhấn chìm đảo Kim Ngao trong cơn giận dữ.
Giờ đây, Quy Khư nguy cơ khó giải, Khương Tuyết Dương không thể để toàn bộ chiến tướng Ma đạo hi sinh, lòng mang ý chí quyết tử, muốn dùng cái chết của mình để cứu vãn thế cục này.
“Không, ta không đồng ý để cô làm vậy.
Nếu cô hi sinh, ta biết giải thích với Đạo Tổ thế nào đây.
” Phong Chủ lớn tiếng nói.
“Nếu Quy Khư bị hủy, tôi còn mặt mũi nào gặp Tạ Lan? Thời gian không còn nhiều nữa, đây là lựa chọn của tôi, ai cũng không thể thay đổi.
”Dứt lời, Khương Tuyết Dương liền chỉnh lại y quan.
Liễu Chi Nhung nước mắt tuôn rơi, khuôn mặt Phong chủ ngập tràn bi thương.
Thuần Quân kiếm tấu lên một khúc ca bi tráng, quả trứng Nguyên Phượng của Hi Hòa bỗng bùng nổ, thắp lên ngọn lửa liệt viêm mạnh mẽ vô tận, gây tổn thương nghiêm trọng cho đại quân Ám Ảnh Dạ Ma.
A Lê vốn đã sức cùng lực kiệt, vội vã ngưng tụ thần niệm còn sót lại nhanh chóng bay về phía Tuyết Dương, cô không thể nào chấp nhận cái chết của cô ấy.
Hai vị sát thần đôi mắt trợn trừng, bùng phát sát khí kinh hoàng.
Lưu Phong Sương bạo phát.
Các đệ tử Ma đạo ở bên dưới tuy rằng không rõ chuyện gì xảy ra, thế nhưng, mắt thấy các vị tướng quân Ma đạo điên cuồng chém giết, ý chí chiến đấu bị kìm nén bấy lâu trong lòng họ như bão lũ tràn ra, xé toạc gông cùm xiềng xích từ uy áp thần niệm của Ám Ảnh Dạ Ma.
Tuyết Dương sắp sửa hi sinh, Ma đạo đêm nay một màu tang thương.
Trong hố đen, linh hồn của Ám Ảnh Dạ Ma dường như nhận ra điều gì đó, trong lòng nổi lên nỗi bất an, muốn mạo hiểm trở lại hình dáng con người để chạy trốn, bất chấp bản thân phải chịu tổn thương.
Thế nhưng Khương Tuyết Dương liều chết tiến lên nhất quyết không để ông ta có cơ hội này, thân pháp nhanh như chớp lao thẳng vào giữa hố đen.
Thời khắc này, tất cả chiến tướng Ma đạo cảm nhận được hành động của Khương Tuyết Dương đều bi thương nhắm mắt.
Khương Tuyết Dương quyết lòng hi sinh, thân pháp thẳng tiến không lùi.
Thế nhưng, cô không bay vào hố đen như mong muốn mà bị một đạo kiếm khí phá không xông tới khiến cho hướng đi bị thay đổi, sượt qua rìa của hố đen.
“Tuyết Dương, tôi không cho cô làm như vậy, hôm nay không được, sau này cũng không được!”"