Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Chương 6

Những năm qua, hắn càng ngày càng không thích Mỵ Nương rồi, nữ tử dịu dàng vui vẻ trong quá khứ, những năm ở kinh đã biến thành người hay gây sự, diện mạo như người xuất gia.

Nàng đè ép khiến những thị thiết ở Mạc phủ kinh hãi, không ai dám nhiều lời, vả lại mỗi lần gặp mặt các phu nhân quan lại trở về, liền ồn ào một phen với hắn, khóc lóc kể lể bạc trong nhsf không đủ dùng, làm khắp người nàng mộc mạc, mất đi thể diện, nói phu nhân nhà nào đeo châu báu gì, mặc hoa phục gì, còn nàng chỉ có tram gỗ, quần vải, làm mất hết mặt mũi của hắn, Mỵ Nương càng ồn ào hắn càng phiền lòng.

Hắn nhẹ giọng cam kết: “yên tâm, ta sẽ không bán cái nhà này đi, phụ mẫu lúc sinh thời đã giao phó, nhà này phải để lại cho Phương Mẫn.”

“Dạ.” Uyển nương gật nhẹ.

“Ngươi đã dạy Phương Mẫn rất tốt, là ta không tốt với ngươi, nếu như sau này, sau này…”

Hắn nói không được, liếc nhìn nhị nhi tử, trong lòng lại thở dài. Một đứa bé không bình thường biết đọc sách, biết để ý, còn hiểu phải hiếu thuận với phụ mẫu. Mà Hâm mẫn bình thường cứ chơi gà đấu chó, không có trí vươn lên, hắn đánh cũng đánh rồi, nắng cũng mắng rồi, tính tình càng ngày càng tệ.

Nghe trượng phu nói như vậy, trái tim Uyển nương nóng lên, lại để lộ ra mấy phần thật tình, hù Thi Mẫn cả người toàn mồ hôi lạnh, cũng may nàng không nói ra, nếu không Thi Mẫn chẳng biết phải làm gì bây giờ.

Uyển nương nói: “Đại phu nói, Phương Mẫn có cơ hội tốt trở lại.”

Mạc Lịch Thăng cười khổ. Hắn không tin, đứa nhỏ này được như vậy là đã tốt lắm rồi, bất quá hắn vẫn gật đầu một cái, đáy lòng hiểu được tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ, hắn đã quá có lỗi với vợ cả, sao có thể nhẫn tâm hủy mất hy vọng mong manh của nàng.

“Không nên quá vất vả.” Hắn nhìn bức tranh thêu.

“Vì hài tử, cực khổ hơn nữa cũng đáng giá.” Ánh mắt nàng nhu hòa nhìn về phía hai hài tử.

Hắn thở dài hỏi : “Ngươi có muốn về kinh với ta không?”

“Uyển nương xuất thân không tốt, không muốn vào kinh làm mất mặt lão gia, hôm nay hoàng thượng trọng dụng lão gia, miễn cho lão gia trong thời kỳ có đại tang, nhưng người trong nhà lại không thể không hiểu chuyện, bất kể như thế nào cũng nên vì phụ mẫu chịu tang ba năm, tránh cho về sau người ta dùng chuyện này, viết cáo trạng, chặn con đường tiến thân của lão gia, hãy để Uyển nương thay lão gia thủ ba năm này đi.”

Nàng nói một hồi, đánh thật sâu vào đáy lòng của Mạc Lịch Thăng. Sự thông tuệ của nàng, nàng săn sóc, nàng nghĩ mọi chuyện cho hắn, là thê tử hiểu rõ đạo lý như vậy, hắn đã đối đãi ra sao? Lòng hắn tràn đầy hối hận, ánh mắt nhìn thê tử mang theo nồng đậm áy náy.

Quay đầu, hắn liếc mắt nhìn nhị nữ nhi có đôi mắt thông minh lanh lợi, nhìn một chút nhị nhi tử không hiểu việc đời, thở dài.

Giang Mỵ Nương gấp đến độ xoay quanh, ở trong phòng đi tới đi lui, hận không giẫm thủng cái nền đá.

Lúc này sao có thể truyền đến tin tức như vậy? Nàng lạnh lùng nhìn về phía người bên nhà mẹ đẻ phái tới, không nhịn được hỏi lại lần nữa, “Tin tức của phụ thân có chắc không?”

“Hồi tiểu thư, đại nhân nói đây là tin tức truyền tới từ ngự thư phòng, cô gia lúc này làm việc rất tốt, khiến long tâm của hoàng thượng cực kì vui mừng, muốn ban hạ thánh chỉ, thăng cô gia lên làm quan tứ phẩm.

“Lúc ấy hoàng hậu nương nương cũng ở đó, thấy hoàng thượng vui mừng như vậy, lền hứng thú nói thêm: “Không bằng cũng phong thưởng cho vợ cả của Mạc khanh một chút.” Lõa gia đoán được, hoàng thượng chắc sẽ phong cho Hạ thị làm Hạo mệnh phu nhân, liền mệnh lệnh lão nô cả đêm cưỡi khoái mã, tới nói trước để tiểu thư chuẩn bị.” Chu ma ma mồm miệng rõ ràng dặn dò lại lần nữa.

Giang Mỵ Nương cắn răng, đáy mắt tràn đầy ngoan tuyệt.

Muốn nàng chuẩn bị cái gì? Hoàng thượng phong là vợ cả chứ không phải là tiểu thiếp, chẳng lẽ muốn nàng ở lại chỗ này thay hai người chết giữ đạo hiếu, để Hạ Uyển nương vào kinh chờ lệnh phong?

Tất cả đều là lỗi của phụ thân! Bằng tư sắc xuất thân của nàng, làm chính thê của ai mà chẳng được, lại gả nàng cho Mạc Lịch Thăng làm thiếp, nói gì mà nhìn trúng Mạc Lịch Thăng tương lai nhất định làm một nhân vật lớn.

Hừ! Tiền đồ, bạc mỗi tháng mang về có từng này mà cũng gọi là có tiền đồ?

Đây tính là gì, nàng phục vụ Mạc Lịch Thăng bao năm qua, chịu bao vất vả hầu hạ mẹ chồng, hôm nay hắn có mấy phần tiền đồ, chỗ tốt lại để vợ cả hưởng?

Cá này cũng không tính, khi về kinh, còn bị các thị thiếp không yên phận chọc tức, nghĩ đến đây, nàng liền nổi trận lôi đình, đáy lòng oán hận phụ thân.

“Tiểu thư.” Chu ma ma giật nhẹ ống tay áo của nàng, nói nhỏ.

“Làm gì mà lôi lôi kéo kéo, không có quy củ gì hết, làm hạ nhân phải biết bổn phận của hạ nhân.” Nàng giận dữ, hất tay Chu ma ma ra.

Chu ma ma sinh lòng bất mãn, nhưng làm hạ nhân, sao có thể nói thêm cái gì, chỉ có thể hạ thấp giọng, làm hết chuyện chủ tử giao phó, nàng lặng lẽ lấy từ trong ngực ra một bình sứ màu xanh, giao cho Giang Mỵ Nương.

“Tiểu thư bớt giận, nghe lão nô nói một chút. Đại nhân sai lão nô giao cái này cho người, tùy thời cơ cho Hạ thị nuốt vào, thì lệnh phong đó dĩ nhiên là của tiểu thư rồi.”

“Ý của phụ thân là…” Mắt nàng ta trợn lên, nhìn chằm chằm bình sứ.

Có thể không? Nàng có thể không? Nàng có thể làm như vậy không?

Dĩ nhiên có thể, năm đó Phương Mẫn không có chết, nhưng cũng biến thành ngốc tử, nếu như không phải vì không thể dựa vào Phân Mẫn, Hâm Mẫn có thể được lão gia coi trọng? Nói không chừng, người vào kinh cùng lão gia là Hạ Uyển nương chứ không phải nàng ta rồi.

Hôm nay, lão gia tuy có mấy phần đồng tình áy náy với Hạ Uyển nương, nhưng cũng không có ý định dẫn nàng vào kinh, cho nên…

Thấy nàng a vẫn im lặng, Chu ma ma lên tiếng nói: “Đại nhân nói, Hạ thị vốn cũng không được cô gia chào đón, nhiều năm qua ở quê nhà chăm sóc cha mẹ chồng, âm lực đã sớm mệt mỏi, nay cha mẹ chồng qua đời, đau lòng muốn chết, lo lắng thành bệnh cũng là chuyện đương nhiên.”

Cho nên thuốc này… Có thể làm bệnh tim của Hạ Uyển nương phát tác?

Giang Mỵ Nương cầm bình sứ thật chặt, nàng ta tự nói với bản thân, nếu tư chất chênh lệch quá nhiều Hâm Mẫn có thể thay thế được Phương Mẫn, dựa vào cái gì mà mọi thứ của nàng ta đều hơn Hạ Uyển nương, lại không thể làm vợ cả?

Không thấy nàng đáp lại, Chu ma ma lại khuyên bảo, “Tiểu thư, thời điểm nên độc ác thì không nên mềm lòng, đại nhân nói, hoàng thượng đã nhìn trúng cô gia, ngày sau không chừng còn trọng dụng, vả lại đại thần trong triều đều có quan hệ tốt với cô gia, tiền đồ của cô gia tất nhiên là tươi sáng vô cùng, người nếu không sớm lên làm vợ cả, chỉ sợ chỗ tốt sẽ bị Hạ thị đoạt lấy.”

“Sau này, nếu nàng trở thành Hạo mệnh phu nhân, đã không còn là nữ thương gia thô bỉ, cô gia nhất định phải dẫn nàng vào kinh, làm quen với các phu nhân quan lại khác, ngày lễ ngày Tết, còn phải vào cung gặp vua, nếu như Hạ thị vận khí tốt, vào mắt hoàng hậu nương nương, nhất định khí thế ngày càng hưng thịnh, đến lúc đó, Mạc phủ há còn chỗ cho tiểu thư.”

Gật đầu, đáy mắt Giang Mỵ Nương thoáng qua tia làn khốc. Thu bình vào trong lòng, lạnh giọng phân phó Chu ma ma, “Ngươi trở về nói với đại nhân, ta đã hiểu.”

Trên đỉnh núi, cây cổ thụ đứng sừng sững, thiếu niên 15, 16 tuổi ngồi trên cành cây, nhìn về phương xa.

Đôi lông mày dày đậm hình lưỡi mác của hắn hơi xéo lên, hai con ngươi đen sáng giống như minh châu, phản chiếu cảnh bầu trời trong xanh, sóng mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng, khuôn mặt hắn rất đẹp, nếu trên khuôn mặt đó bớt đi sự ngoan độc, đôi mắt lạnh lùng làm cho trái tim người ta lạnh giá, xem ra cũng là một người khiêm tốn, dịu dàng như vua.

Thân hình của hắn rất cao, nhưng có vẻ hơi mỏng manh, hắn mặc trường bào màu trắng ngà có thêu mây trắng, đeo một khối ngọc bội hình rồng, mái tóc đen dài trên đầu khẽ bay, chỉ được cố định bằng một thanh tử vương.

Cắn chặt hàm răng, hai tay hung hăng nện vào thân cây, đáp lại chỉ có vài phiến lá rơi xuống mặt đất.

Ánh mắt hắn lộ ra chút sắc bén, nơi khóe miệng cứng rắn kéo ra một đường cong cứng nhắc, hắn âm thầm thề với trời, những người hôm nay có lỗi với hắn, ngày sau nhất định bắt chúng nhận lấy báo ứng.

Có tiếng khóc của nữ tử từ đằng xa truyền tới, hắn hồi hồn, nhìn thấy Thi Mẫn đang chạy như điên tới.

Thân hình nàng mảnh khảnh, từ dáng người có thể thấy, còn là một nữ tử chưa trưởng thành.

Nàng chạy thật nhanh, trên đường không biết đã té ngã mấy lần, bộ đồ tang trắng nhiễm không biết bao nhiêu là bùn đất, tóc của nàng rời rạc, cặp mắt sưng đỏ, nước mắt nước mũi chảy ra, khóc cực kì thê thảm.

Nàng chạy như điên đến cạnh sơn cốc, mím chặt môi, sau đó hét lớn.

A… A… A… âm thanh trong sơ cốc vọng lại, hồi âm này ẩn chứa sự cứng rắn.

“Tại sao?”

Tại sao… Tại sao… Tại…

Là lỗi của nàng! Nàng cho là kiếp này đã hoàn toàn khác kiếp trước, tất cả điều xấu đều kết thúc khi nhị ca còn sống, nàng cho là nhị ca sống thật tốt, nương sẽ không đau lòng, sẽ không sinh bệnh, nàng thật, thật cho là, mình đã thay đổi Càn Khôn, thay đổi mạng của tất cả mọi người.

Nhưng nếu đã thay đổi, tại sao mẫu thân vẫn chết? Chẳng lẽ sâu xa bên trong, nàng thật sự không có khả năng thay đổi? Nàng quá tự cho là đúng, tự tin quá mức, nhất định tại nàng khinh thường, nàng sơ sót, kiêu ngạo, đã làm nàng hoàn toàn mất đi mẫu thân.

“Ta không phục…”

Ta không phục… Ta không phục… Ta…

Thi Mẫn nắm chặt nắm đấm, hướng lên cao kháng nghị, trong mắt tràn đầy đau thương và ngạo khí, nàng không phục, nàng đã thay đổi nhiều như vậy, tại sao mẫu thân còn bỏ nàng mà đi?

Nếu như nàng làm không đúng, trời cao có thể nhắc nàng một chút, có thể tiết lộ cho nàng một chút huyền cơ, nàng sẽ cẩn thận tỉ mỉ, cẩn thận chú ý.

“Ta muốn mẫu thân! Ta muốn mẫu thân…” Nàng nặng nề đấm từng cái từng cái xuống mặt đất, thanh âm kêu khóc, tiếng gọi tan nát cõi lòng, kêu trời cao cho nàng thêm một cơ hội.

Thi Mẫn không ngừng đánh lên mặt đất, trút mọi buồn phiền bất lực vào đáy cốc, nàng hận, giận, oán…, nỗi hận trong lòng nàng đối với trách nhiệm không cách nào giải tỏa, chỉ có thể từng quyền từng quyền đấm vào ngực.

Nếu như không phải tại nàng bất cẩn, nếu không phải nàng cho rằng số phận đã nghịch chuyển, mẫu thân sao có thể gặp phải tai kiếp này?

Thi Mẫn khóc đến tan nát cõi lòng, ruột gan đứt từng khúc, nàng ôm hết trách nhiệm về cái chết của mẫu thân vào người.

Tiếng khóc đó làm cho lòng của người thiếu niên đang ở trên cây cũng phải chua xót, nỗi đau này, hắn hiểu.

Nhìn nàng thương tâm,bóng lưng yếu đuối, hắn muốn phi xuống nói với nàng mấy câu, cùng lúc này, khi nghe thấy phía sau có tiếng nói của một nam tử, hắn ngừng lại, tiếp tục âm thầm quan sát.

“Nha đầu… Nha đầu…” Tên nam tử kia khoảng 20 tuổi, khuôn mặt vuông mang theo nét cương nghị, khóe miệng mím chặt, hai hàng lông mày rậm đang cau lại, đáy mắt chứa đầy yêu thương.

Hắn có một thân hảo khinh công, từ đằng xa chạy như bay tới, tiếng gọi đó làm nữ hài tử ngừng động tác, chậm rãi quay đầu, cặp mắt linh động kia đã sưng phồng lên.

Nhìn thấy Lăng Trí Thanh, Thi Mẫn nhảy dựng lên, lao về phía hắn, nàng vẫn còn khóc, từng câu từng tiếng, giọng điệu thê lương, làm tim Lăng Trí Thanh đau đớn.

Thi Mẫn là một hài tử thông minh, kiên định, từ khi quen biết, hắn chưa bao giờ thấy nàng để lộ nửa phần yếu ớt, mặc kệ phụ thân lạnh nhạt, Giang di nương khắt khe, khó khăn hơn nữa, từ đầu đến cuối cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, nàng luôn nở ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ, nói với mỗi người bên cạnh rằng nàng nhất định sẽ thắng.

Sự tự tin và chắc chắn như vậy, để lúc chán nản thất vọng nhất trong cuộc đời hắn, thấy được một tia ánh sáng.

Năm ấy, hắn rất khó để có thể tin nàng chỉ là một tiểu nữ oa năm tuổi, sau hắn dần dần hiểu được, một phụ thân không quan tâm, một mẫu thân yếu đuối, cùng với một ca ca vì cầu sinh tồn phải giả ngốc nghếch, nếu nàng không đủ kiên cường, sao có thể sống trong mưa bão dập dềnh này được?

Lăng Trí Thanh vỗ lưng nàng, mặc cho nàng khóc lớn trong lòng hắn.

“Sư phụ, là con hại chết mẫu thân, con không chăm sóc tốt cho mẫu thân, con không biết mẫu thân mệt mỏi nên sinh bệnh, không biết mẫu thân thầm gánh chịu bao nhiêu khổ cực, còn bắt mẫu thân cứng rắn, đối kháng với phụ thân, đối phó Giang di nương, thân thể của mẫu thân mới không chịu nổi…”

“Nha đầu, không nên tự trách, đây không phải là lỗi của con.” Hắn yêu thương nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng lau đi những dòng nước mắt.

“Là con, là con,chính là con! Con nói phải bảo vệ ca ca, bảo vệ nương, con không biết rõ thân thể nương không khỏe, con không nên lơ là sơ ý, phải cẩn thận hơn chút nữa, thì nương vẫn sẽ tiếp tục sống, là con sai, con không tốt, con vô dụng, con biết rất rõ đó…”

Nàng biết khi nàng mười lăm tuổi mẫu thân sẽ qua đời, biết mình sống lại, chính là để thay đổi tất cả, tại sao nàng lại làm không tốt? Tại sao lại có thể khinh suất như thế?

Tại sao vậy, nàng căm hận bản thân mình! Nắm chặt tay, đánh từng cái lên đầu mình.

“Nha đầu, phu nhân nàng…” Bắt lấy tay của nàng, Lăng Trí Thanh vẫn không biết có nên nói rõ nguyên nhân cái chết của phu nhân cho nàng không, nàng mới mười tuổi, một hài tử mười tuổi sao có thể chịu được những thứ này đây?

Nhưng, biết rõ chân tướng dù sao cũng tốt hoen là để nàng tự hận bản thân mình. Thở dài, hai tay hắn giữ chặt bả vai của Thi Mẫn, trầm giọng nói: “Nha đầu, nghe rõ những gì sư phụ nói, phu nhân chết cũng không phải vì bị bệnh tim.”

“Không phải bệnh tim? Vậy là cái gì?” Nàng nhìn hắn trên mặt đầy nghi ngờ.

Thời điểm mẫu thân phát bệnh, sư phụ không có ở đây, đại phu bên ngoài tới thăm, nói nương qua đời vì bệnh tim, huống chi kiếp trước nương cũng mất vì bệnh tim.

“Phu nhân là bị người ta hạ độc làm hại.”

“Hạ độc?” Nàng sửng sốt. Hạ độc? Là ai hạ độc? Hạ độc mẫu thân, có lợi cho ai?

Giống như bị sét đánh liên hoàn khiến nàng kinh sợ không thôi, nàng hé môi, cả kinh nửa ngày không thể nói.

“Trang sư phụ đang ở cùng với ca ca của con, chúng ta phải nhanh chóng trở về, ta lo Phương Mẫn sẽ gặp chuyện không may.”

Tựa như không nghe thấy lời sư phụ nói, Thi Mẫn lầm bầm lặp lại hai chữ giống nhau “Hạ độc? Hạ độc? Hạ độc?”

Kiếp trước mẫu thân mất cũng là vì bị hạ độc? Là ai hạ độc? Tại sao?
Bình Luận (0)
Comment