Cửu Môn Ký Sự

Chương 118

Ai ngờ cả ngày hôm sau đội thủ quân đều phải nằm trong trạng thái đợi lệnh.

Thỉnh thoảng trên không trung xuất hiện phi cơ điều tra của địch lượn quanh, mọi người phải cẩn thận ẩn thân vào giữa chiến hào trong núi rừng, để tránh bại lộ mục tiêu, May là Vạn Gia Lĩnh quanh năm mưa bụi, làm hạn chế tầm nhìn từ không trung, nhưng như vậy, khí hậu ẩm ướt oi bức lại khiến tâm tình của mọi người thêm nôn nóng.

Đại Đầu là một con quỷ nhanh nhẹn, thấy Lão Vương nằm trong chiến hào đã nhịn không được bắt đầu chữi ba má nó, hắn nghĩ nghĩ, cúi đầu thì thầm với Ngô Lão Cẩu một hồi, sau đó thân ảnh nhanh chóng biến mất.

Lão Vương cảm thấy kỳ quái, cũng mon men bò qua, hỏi Ngô Lão Cẩu: “Trước kia không thấy cậu thân thiết với tiểu tử kia vậy a, sao bây giờ hắn đi ỉa còn phải thông báo cho cậu vậy?”

Lão Vương thừa nhận Ngô Lão Cẩu có năng lực tương tác trời sinh, chỉ cần ở cùng người lạ một khoảng thời gian ngắn, đều có thể nhanh chóng biến thành bằng hữu. Cho nên, dù là lúc trước bọn họ mới gặp mặt, Lão Vương liền hạ quyết tâm dẫn y đi Từ Châu, bây giờ ngẫm lại, cũng không hiểu rốt cuộc là vì sao. Bất quá hắn cũng không phải là loại người thích nghĩ đến cùng, cuối cùng chỉ có thể thầm kết luận trong lòng Tiểu Ngô con mẹ nó là một người trời sinh nhân duyên tốt.

“Hắn đi tìm hiểu xem vì sao bọn giặc chậm chạp đánh mãi không tới.” Ngô Lão Cẩu nhìn Lão Vương liếc mắt một cái, nói: “Kỳ thật tôi cảm thấy tiểu tử này rất thích hợp làm điều tra viên, người thông minh, cũng biết nhìn thời thế.”

Nói đến đây, y bỗng nhiên nghĩ đến, nếu Tề Thiết Chuỷ đồng ý, hắn sẽ là một trinh sát viên tiên tri của toàn quân.

Lão Vương đường nhiên không biết ý nghĩ của y, nhóp nhép miệng nói: “Cái này chứng tỏ người thế nào thì sống thế ấy, nói thật ra, anh mày cảm thấy Tiểu Ngô cậu đây rất không thích hợp cầm súng.”

“Vậy tôi thích hợp làm gì?” Ngô Lão Cẩu nghe vậy liền nở nụ cười.

Lão Vương nghẹn nửa ngày không nghẹn ra một câu, thật lâu sau mới nói: “Nuôi chó.”

Sự thật chứng minh, Ngô Lão Cẩu không có nhìn lầm người.

Bất kể dùng phương pháp gì, tốc độ và độ chính xác khi thu thập tình báo của Đại Đầu cũng đều rất xuất sắc.

Khi hắn chạy về tới, mặt đỏ bừng bừng đầy mồ hôi, “Nghe nói là bọn giặc đột phá Lôi Minh Cốc, sau khi vào Vạn Gia Lĩnh liền chuyển sang trạng thái choáng váng, bản đồ mang theo đã quá cũ, la bàn cũng không nhạy, dù cho là phi cơ bay trên trời cũng vô dụng, cho nên đến bây giờ vẫn chưa tìm được đúng hướng.”

Ngô Lão Cẩu đưa qua cho hắn một ấm nước, nói: “Nói chậm chút, không ai tranh với cậu.”

Đại Đầu liền kê miệng vào ấm uống ừng ực một ngụm, lau mồ hôi trên trán, thở phì phò nói tiếp: “Chỉ đạo viên nói, còn có thể phái một tiểu đội du kích ra quấy nhiễu bọn giặc, ít nhất có thể bám trụ một hai ngày, làm hao mòn ý chí của bọn chúng, chờ bọn chúng tìm đến được phía bên này của chúng ta, lại đón đầu đánh chúng một trận đẹp mắt.”

Hắn nói cười hưng phấn, trên mặt đều bày ra thần thái bay bổng, Ngô Lão Cẩu cũng bị tâm trạng của hắn cuốn hút, cười cười nói: “Cho nên chúng ta chỉ cần ở đây chờ mệnh lệnh là được.”

Lúc người đang bị vây trong trạng thái chờ đợi, có mục tiêu để tiếp tục chờ thì càng có thể vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất.

Tới ngày thứ ba, cơ hồ ai cũng bị muỗi trong rừng cắn vừa ngứa lại đau. Muỗi độc giữa núi lại lớn, Lão Vương là người hút muỗi nhất, hai ngày này suýt chút nữa tra tấn hắn đến sắp suy nhượt thần kinh. Hơn nữa dược phẩm quân dụng lại thiếu, bị cắn cũng không có thuốc bôi, trên tay trên cổ nơi nào cũng bị sưng đỏ, thậm chí trên mặt cũng không thoát được. Giữa hai hàng lông mày của hắn mới bị chích một cái, nhìn ra y chang hồng ấn, sau đó bị mọi người cười chọc rất lâu.

Càng khiến cho người đàn ông cầm súng này cảm thấy khó khăn chính là, lúc này ở hậu phương cung ứng không đủ, lương thực phải tiết kiệm lại.

Hai ngày sau, Ngô Lão Cẩu mở cái túi quân dụng mà Chung Thanh để lại mấy ngày trước ra, đeo cây súng lục vào trên dây lưng, suy nghĩ một chút, liền đem lương khô bên trong phân cho các chiến hữu trong ban. (Anh Sơn với anh Thanh nhịn ăn thấy mồ luôn =)))

“Có thể ăn no một bữa thì cứ ăn.” Miệng y cắn một cái bánh bột, nói không rõ chữ.

Ngô Lão Cẩu ngẩng đầu nhìn bầu trời tràn ngập sương mù không tiêu tán, trong lòng khẽ thở dài, không biết bọn Trương Khải Sơn thế nào rồi.

Chỉ là, y không có quá nhiều thời gian để tự hỏi vấn đề này.

Tiếng súng khai hoả trận chiến vang lên vào tối đó.

Sau một canh giờ đội 3 nhận được lệnh toàn đội cảnh giới, tiếng gào thét thật dài của đạn pháo trong không trung đã xé toan bầu trời đen yên tĩnh.

Lửa đạn từ xa trên đỉnh đầu chói mắt, cơ hồ chặn mất tầm mặt của Ngô Lão Cẩu. Trong không trung tối đen như mực, một mảnh tiếng nổ nứt toát bầu trời, dưới ánh sáng sáng rực chiếu qua, cả bóng đêm u ám đều rơi xuống.

Giây tiếp theo, bên tai tràn ngập tiếng nổ hoảng loạn không chút trật tự, tiếng đạn pháo đùng đùng và tiếng súng máy hoà lẫn thành một, đánh vào màng nhĩ đau điếng.

Đạn như lưu quang bắt đầu phóng ra từ một góc sáng trong núi đen, thoáng chốc đạn bay tứ tung. Kéo theo âm thanh vỏ đạn trượt ra như thuỷ *** vang dài trong đêm, lưu lại một đường tàn quang màu xám.

Y không thấy rõ cảnh tượng phía xa, chỉ biết là trước mắt tràn ngập khói đặc và hỗn loạn, phía sau quân y đã ướt đẫm mồ hôi. Trong đầu ngưng tự hỏi, bên tai đã không còn nghe thấy tiếng người ồn ào nữa, giống như cả đất trời chỉ còn khói thuốc súng của lửa đạn và vô số mảnh sắt rơi rụng xunh quanh.

Sau một lát, Ngô Lão Cẩu mới tìm về được tư duy đã chạy mất. Y cố gắng hồi phục trái tim đang đập loạn, quay đầu nhìn nhìn, chỉ thấy hai quân đang giằng co trong đêm, nổ súng lẫn nhau, trên núi dưới núi đều là một mảnh mưa bom bão đạn. Lão Vương đang bắn súng liên thanh cách đó không xa, nơi đó là nơi tụ tập đại bộ phận hoả lực, bất quá cũng là đang thay bọn họ giảm bớt áp lực.

Trong lòng y nhanh chóng đánh giá qua, quân ta chiếm giữ vị trí cao, trận địa dễ thủ khó công. Quân địch nương theo bóng đêm mà xông lên sườn núi, rất nhanh bị đạn bức lui. Nhưng quân địch thắng ở khoảng liên hợp tác chiến cả trên không và dưới đất, tiếng vang từ máy bay ném bom trên không trung vẫn không dứt, nơi nó đi qua, cả đỉnh núi nhất thời khói thuốc cuồn cuộn. Cho dù tầm nhìn trên không cực thấp, nhưng nơi đạn pháo hạ xuống vẫn khiến không ít quân bên ta chết.

Lúc nghĩ đến đây, Ngô Lão Cẩu vậy mà chưa ý thức được kỳ thật mình cũng đang nằm dưới sự uy hiếp của đạn pháo.

Tai nạn tới không có báo trước.

Lúc Ngô Lão Cẩu cảm giác được một trận sóng nhiệt đập vào mặt, trong lòng y thầm kêu không ổn, chỉ kịp nâng tay lên bảo vệ đầu, đạn pháo mãnh liệt nổ tung trong phút chốc khiến y bị tung lên vài cái rồi ngã xuống. Lưng đáp đất một cách nặng nề, phải lăn thêm vài vòng trên đất mới ngừng lại được.

Màn đêm bay qua đầu khiến Ngô Lão Cẩu tưởng rằng mình đã chết, lập tức nghe được tiếng ù tai lộn xộn và tiếng tim đập mạnh mẽ. Khó khăn mở mắt ra, trước mắt vẫn là màn khói đặc quánh như trước, y ho khan phun tro bụi trong miệng ra, nhất thời cảm thấy xương cốt trong người đau đến mức sắp gãy.

Thở hồng hộc chống tay chống chân đứng dậy, lúc này Ngô Lão Cẩu mới nhận ra cánh tay phải của mình đang đau rát. Cúi đầu nhìn, liền thấy cánh tay đã bị mảnh bom nổ kéo ra một vết rách sâu, máu thịt trên miệng vết thương rơi vãi, ghê không chịu được.

Ngô Lão Cẩu cắn răng, dùng tay trái xé toạt ống tay áo bên phải, dùng răng nanh cắn một đầu, liền băng bó đơn giản qua một chút, đau đớn đã khiến trán y ra một tầng mồ hôi dày.

Lúc này, y đột nhiên nhận ra tiếng súng máy nãy giờ vẫn vang lên bên tai không còn nữa. Trong lòng đánh một cái, y thầm kêu không ổn, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy súng máy cách đó không xa đã tịt ngòi.
Bình Luận (0)
Comment