Cửu Môn Ký Sự

Chương 143

Lúc Chung Thanh ôm Tam Thốn Đinh vào trung tâm thạch thất của mê quan trận, không gặp được Ngũ gia như đã đoán, mà ngược lại thấy chủ tử nhà mình sắc mặt nghiêm trọng dựa trên tường.

Quỷ dị chính là, trong ngực hắn, đang ôm một đứa nhỏ cỡ 5, 6 tuổi. Nhìn kỹ, mặt mày đứa nhỏ này lại cực kỳ giống Ngũ gia, hơn nữa, quần áo nó đang mặc cũng là bộ đồ mà lúc trước Ngũ gia đã mặc, chỉ là quần áo của người lớn có hơi quá khổ với trẻ nhỏ, may mà bộ quần áo thêu bạch mã vô cùng *** tế, bây giờ lại trở thành một bộ quần áo giản dị, nhìn cũng gọn gàng, chỉnh tề lắm.

Càng quỷ dị chính là, lúc này Tam Thốn đinh đang nằm torng lòng Chung Thanh nhảy xuống đất, không ngại mà chạy đến bên chân đứa nhỏ cọ cọ. Đứa trẻ vốn đang mê mang, bị Tam Thốn Đinh nháo như vậy, đôi mi thanh tú cau lại, trợn mắt nhìn lên thấy một con chó vô cùng đáng yêu, tính yêu động vật của trẻ nhỏ lập tức bùng nổ, vì thế không ngại mình còn đang ngồi trong lòng Trương Khải Sơn, nở nụ cười sáng ngời mà kéo con chó ôm lại.

“Đứa bé này….. Là Ngũ gia?”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Chung Thanh cuối cùng cũng chắc chắn đây chính là Ngũ gia không thể sai được. Bởi vì, Tam Thốn Đinh là một con chó vô cùng nhận chủ, mặc dù sự thật là chủ nhân trước mắt nó dường như đã quên đi chính mình từng là chủ nhân của nó.

Nhưng mà, Chung Thanh không rõ ràng lắm, vì sao Ngũ gia lại đột nhiên cải lão hoàn đồng. Chỗ này cũng không có “Thám Tử Lừng Danh Conan”, cơ thể đột nhiên teo nhỏ không phải là chuyện có thể xảy ra với thổ phu tử được.

“Là tác dụng phụ của thi độc.” Trương Khải Sơn giương mắt nhìn Chung Thanh, nói: “Ta cứ nghĩ y sốt một trận thì không sao, không ngờ sau khi y ngủ một giấc đã trở thành như vậy, hơn nữa trí nhớ dường như cũng quay lại lúc 5 tuổi.”

Chung Thanh cắn răng, bỗng nhiên nói: “Là tôi không bảo vệ chu toàn, tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này.”

Trương Khải Sơn nghe vậy nhưng không trả lời, mà là ôm đứa nhỏ đứng lên, đứa nhỏ cũng không buông con chó ra, “Ta chăm sóc y.”

Chung Thanh nhìn có thể hiểu, Phật Gia ngày thường trong mắt không chút cảm xúc, nhưng bây giờ lại có một chút chiều chuộng.

Hắn bất giác thở dài, “Ra khỏi đây, phải gọi y thế nào?” Ít nhất, không thể để người khác biết đứa nhỏ này chính là Ngũ gia.

Trương Khải Sơn nhìn thấy đứa nhỏ còn đang ầm ĩ với con chó nhỏ trước ngực, khoé miệng nhu hoà vài phần: “Nó họ Trương.”

Lúc Trương Khải Sơn từ chân núi trở về thành Trường Sa, toàn thành đều biết Phật Gia mang về một người nghĩa đệ 5 tuổi, mà Ng4 gia đi cùng vẫn còn ở trong đấu sẽ về trễ vài ngày.

Lúc vừa bắt đầu, có người còn tỏ thái độ không tin. Dù sao Trương Đại Phật Gia trên đường lớn nổi tiếng là một người nói năng thận trọng, công bằng đối xử với mọi người, dù hắn thường giúp đỡ cô nhi quả phụ, nhưng tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện s9em người ngoài về nhận huynh gọi đệ.

Nhưng mà, lúc nhìn thấy vị Phật Gia ngày thường không mấy khi ra khỏi cửa đột nhiên hôm nay lại xuất hiện giữa đám đông ngay trên phố, một đứa trẻ mặc áo khoác lông trắng, bộ dạng xinh đẹp, đang nắm nắm góc áo hắn đòi mua mứt hoa quả, mọi người mới thật sự tin lời độn kia là thật.

Hơn nữa, đứa nhỏ này họ Trương, nghe nói trước khi nó đứng thứ năm trong nhà, cho nên bây giờ gọi là Trương Tiểu Ngũ.

Cũng có người đoán không chừng đứa nhỏ này chính là con rơi rớt bên ngoài của Trương Khải Sơn, vì dấu diếm mọi người nên mới nói dối là sau khi hạ đấu nhặt được trên đường, sau đó nhận là con nuôi. Nếu không, trước kia đi nhiều nơi hạ đấu như vậy, sao không thấy hắn nhặt đứa nào về?

Nhưng lập tức có người lại phản bác, đứa nhỏ này nhìn không giống Phật Gia, mặt nó giống y hệt Ngũ gia.

Vì thế có người tiếp tục đồn đại, lẽ nào là con riêng của Ngũ gia ngoài đường, bởi vì y cảm thấy có lỗi với mẹ của nó, cảm thấy hổ thẹn mà không dám quay về thành Trường Sa, cho nên mới giao cho Phật Gia nuôi nấng?

Xuỳ xuỳ xuỳ! Phật Gia là ai, sao có thể thay Ngũ gia làm mấy loại chuyện này? Chẳng lẽ, trước đó bọn họ đã ngầm giao dịch gì với nhau?

Khó tránh lúc trước thấy bọn họ đi chung với nhau, thì ra là có nội tình, xem ra, Cửu Môn khó tránh một trận náo động.

Nói xong, một đám người lộ ra biểu tình ngươi biết ta cũng biết, vì thế lại chuyển đề tài sang tình hình chiến tranh gần đây.

Trương Khải Sơn nghe hạ nhân báo cáo, yên lặng nhấp trà, sau đó nâng tay bảo hạ nhân lui xuống.

Mấy ngày trước Chung Thanh đã khởi hành đi tìm hiểu xem có cách gì để thân thể Ngũ gia khôi phục bình thường không, hắn ở lại trấn giữ Trường Sa. Thứ nhất, đảm bảo cân bằng các thế lực ở Trường Sa, thứ hai, Ngô Lão Cẩu ở Trường Sa không thân không thích, hắn coi như là người chịu trách nhiệm chăm sóc cho đứa nhỏ này.

Bất quá, hôm nay chí ít có thể khiến cho mọi người tin Ngũ gia còn ở ngoài chưa về nhà, là vì một đứa nhỏ vô hại. Bởi vậy, nếu còn tiếp tục không trở về sẽ xuất hiện rối loạn. Nhưng mà, giấy không gói được lửa, hiện giờ chỉ hy vọng có thể mau chóng tìm được biện pháp khôi phục nguyên trạng.

“Đại ca ca.” Tiếng trẻ con cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Khải Sơn.

Hắn vừa cúi đầu, thấy một đứa nhỏ cao bằng cái bàn đang ôm Tam Thốn Đinh, một tay đang kéo kéo góc áo hắn, khuôn mặt trắng tròn nhỏ nhắn nói: “Cẩu cẩu không chịu ăn, làm sao bây giờ?”

Trương Khải Sơn đột nhiên cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Chỉ vì đứa nhỏ này vừa mở mắt đã nhìn thấy hắn, giống y như bản năng nhận mẹ của động vật mới sinh, cho nên đứa nhỏ không nhớ gì cả liền xem hắn là người thân duy nhất. Nhìn mặt Trương Tiểu Ngũ giống y chang Ngô Lão Cẩu, Trương Khải Sơn cũng không thể đối xử với nó y như đứa trẻ bình thường được.

Nhưng mà, hắn không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, cũng không phải loại người dễ thân với trẻ nhỏ. Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một đứa nhỏ choai choai như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy cuộc sống bình thường của mình bất giác sụp đổ.

Trương Khải Sơn đưa tay ôm đứa nhỏ ngồi lên đùi mình, hỏi: “Chiều nay con cho nó ăn cái gì?”

Đứa nhỏ chớp chớp sáng như mặt trời, hé miệng cười: “Nó ăn chung với con, con ăn cái gì thì nó ăn cái đó.”

Trên trán Trương Khải Sơn hiện ra ba đường hắc tuyến, cho nên là nói, nó phải ăn cả một chén thịt chó kho tàu lớn? Có thể nuốt trôi cái khác mới là lạ!

“Ai,” Nhẹ nhàng thổi thổi chớp mũi đứa nhỏ, Trương Khải Sơn thầm than thở: “Tuy rằng lúc còn nhỏ đáng yêu hơn, nhưng bây giờ nhanh nhanh biến về hình dạng cũ thì mới tốt.”

“Dậy dậy, Phật Gia, thức dậy.”

Là ai? Là ai đang đập mặt mình?

Nhẹ mở mắt, gương mặt Ngô Lão Cẩu hiện ra trước mặt. Nhanh chóng quét qua xung quanh, vẫn là cái thạch thất kia.

Vì thế, thần trí thoáng chốc thanh tỉnh.

Sau đó, phục hồi lại bộ mặt than thường ngày.

Thấy Trương Khải Sơn vừa rồi ở trong mơ hình như đã gặp phải chuyện gì rất rối rắm, Ngô Lão Cẩu không khỏi nghi ngờ hỏi: “Ai lúc còn nhỏ đáng yêu?”

Đương nhiên, trước kỹ năng kín miệng như bình và muôn đời mặt than của Trương gia, phải rất lâu rất lâu sau y mới biết được, Trương Khải Sơn trong mơ nói lúc còn nhỏ cậu thật đáng yêu gì đó chính là nói y lúc 5 tuổi.
Bình Luận (0)
Comment