Cửu Môn Ký Sự

Chương 33

Lúc này đèn mỏ treo trên cổ Tam Thốn Đinh không vững lắm, ngọn đèn lay động không ngừng, cái bóng của kỳ lân trên trần nhà cũng lay động theo, giống như nó đang sống dậy, có thể sẽ nhào xuống bất cứ lúc nào.

Ngô Lão Cẩu âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, tâm nói mẹ nó không phải là vì lúc trước đốt con kỳ lân kia, nên bây giờ nó đến báo thù?

Đang suy nghĩ, bên tai vang lên tiếng sủa của Tam Thốn Đinh, vừa cúi đầu nhìn đã thấy con chó nhỏ xù lông, hướng về phía gương đồng thủ thế. Ngô Lão Cẩu cả kinh, theo phản xạ nhìn về phía gương đồng, phát hiện bên khung kính có một dòng nước đen bắt đầu chảy ra. Nhưng kỳ quái là nước chảy ra nhiêu bao nhiêu cũng không tràn ra ngoài, ngược lại nó lại tụ lại vào trong mặt gương, cho đến khi hoàn toàn bao phủ mặt gương đồng. Theo nước từ mặt kính chảy ra, đường viền màu đen trên nóc nhà cũng càng ngày càng đậm.

Ngô Lão Cẩu thề là mình không nhìn lầm, tuy là đèn mỏ trên cổ Tam Thốn Đinh theo tiếng sủa của con chó nhỏ đã trở nên lắc lư điên cuồng, cái bóng màu đen trên trần nhà dường như từ con kỳ lân chuyển thành bóng của một nữ nhân tóc dài.

Nhưng càng quỷ dị hơn chính là, nó lại bày ra một tư thế quỷ dị hướng về phía góc tường. Không đầy mấy giây sau, cái bóng kia đã từ từ lập thể hoá rồi từ trần nhà bò đến góc tường, tay chân cũng bắt đầu bò xuống dưới.

Nguyên tắc làm việc của Trương Khải Sơn là tiên hạ thủ vi cường, lập tức không nói hai lời liền móc súng ra bắn một phát. Tiếng súng vang lên trong thạch thất, bóng của người kia trúng một phát liền dừng lại, nhưng sau đó không lâu lại tiếp tục bò xuống. Hơn nữa, từ bóng dáng mơ hồ, dần dần nó đã có hình dạng rõ ràng, thậm chí có thể thấy rõ mái tóc dài chạm đất cùng mười ngón tay dài thật dài.

Nhưng mà, đợi nó bò xuống tới chân tường rồi đứng thẳng dậy, đã hoàn toàn trở thành một thứ… đồ vật cao bằng người. Tuy rằng, Ngô Lão Cẩu phát hiện cái thứ đen thui kinh khủng này không thể gọi là đồ vật gì đó. Nếu nói nó là người, thì là một người có khuôn mặt dẹp lép không ngũ quan; nếu nói nó không phải là người, dù sao cũng có đủ tứ chi của cơ thể; nếu nói là đồ vật, nhưng nó căn bản không có thật thể; nếu nói nó không phải đồ vật, như vậy thì là một vật thể nguy hiểm đang đứng trước mặt bọn họ, muốn phớt lờ nó cũng khó.

“Mẹ nó, tiếc là lần này lão từ xuất môn không tìm Bát gia đoán một quẻ, sao mà lần này hạ đấu không chỉ bị bánh tông đâm cho một phát, còn gặp đủ loại tà môn gì đó.” Mắt thầy Tam Thốn Đinh còn đang sủa không ngừng, Ngô Lão Cẩu không trấn an được nó, nhịn không được chữi ra miệng.

“Đây là *** mị, đừng cho nó tiếp xúc với gương đồng.” Kèm theo tiếng sủa của Tam Thốn Đinh, trong thạch thất bỗng nhiên vang thêm tiếng hét của Trương Khải Sơn.

Tinh mị kia dường như nghe được, bỗng nhiên nâng hai cánh tay lên lao về phía gương đồng.

Ngô Lão Cẩu đang đứng gần gương đồng nhất, mắt thấy *** mị không có mặt kia đã đi đến bên tấm kính, tức thì ngăn cản không kịp, trong tình thế cấp bách liền đưa tay tính cầm cả kệ gương đồng mà chạy, không ngờ cái gương đồng kia y như bị dính dưới bệ đá, không động đậy một chút.

Nhìn thấy nước đen trên mặt gương đồng, Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên có cảm giác mình lại phát sốt, hơn nữa đầu óc có chút u mê, bởi vì y rõ ràng nhìn thấy được gương mặt của nữ thi ở thạch thất trước kia phản chiếu trong mặt gương đồng đen. A, chắc là bộ dạng lúc nàng chưa biến thành bạch hung. Nhưng mà, giờ phút này, dưới đôi mắt nhắm chặt của nàng lại chảy ra hai hàng máu đỏ, dọc theo gương mặt trắng như tuyết mà chảy xuống.

Ngô Lão Cẩu kinh ngạc định nói cho Trương Khải Sơn, lại phát hiện tay chân mình đột nhiên không thể cử động, thậm chí miệng cũng ú ớ không nói được chữ nào. May mắn duy nhất chính là, cổ vẫn còn có thể chuyển động.

Chờ chết không phải là việc Ngô Lão Cẩu sẽ làm.

Cưỡng chế bối rối trong lòng, y quay đầu nhìn về phía Trương Khải Sơn, hy vọng có thể dùng ánh mắt nói cho hắn biết mình đã xảy ra chuyện. Nhưng mà, lúc quay đầu lại, Ngô Lão Cẩu tuyệt vọng nhìn thấy gương mặt không ngũ quan của *** mị đã biến thanh mặt kính phản chiếu gương mặt đầy huyết lệ của mình, mặt hai người gần trong gang tất.

Mà Trương Khải Sơn và Chung Thanh đã không thấy đâu nữa.
Bình Luận (0)
Comment