Cửu Phượng Triều Hoàng: Tuyệt Sắc Thú Phi Nghịch Thiên Hạ

Chương 6

Dịch: Trần Anh Nhi

***

Một khi đã có linh mạch trong người, nàng chỉ cần muốn là có thể cảm nhận được nó bất kỳ lúc nào.

Trong các đường tĩnh mạch lấp lánh ánh sáng màu xanh lá cây nhàn nhạt, đó hẳn là linh mạch. Mà bên trong tia sáng màu xanh lá đó còn lẫn vài tia màu đỏ, đây là dấu hiệu đặc biệt của người có hai huyết thống cùng tồn tại trong huyết quản.

Công Tôn Khởi đúng là rất mạnh. Trọng Quỳ mới chỉ kế thừa linh mạch chứ không kế thừa thực lực của hắn mà đã cảm nhận được thực lực mình nhảy lên vài bậc.

Song trọng huyết mạch triệu hồi sư và phù chú sư, trong đó linh mạch màu xanh lục là của triệu hồi sư, còn lại màu đỏ là của phù chú sư. Hiện tại thì phù chú sư cũng đã nay không bằng xưa do phần lớn phù chú thuật đã thất truyền, chỉ còn một số phù chú thuật cấp thấp là vẫn còn lưu truyền lại. Vì thế cái tên phù chú sư nói cũng là nghe cho oai chứ thực lực thật thì không quá mạnh.

Nhưng triệu hồi sư thì tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối là cường giả.

Thực lực của một vị triệu hồi sư chia từ cửu tinh trước, sau cửu tinh là đến Địa giai, Thiên giai, trên cả Thiên giai thì nghe nói chưa tồn tại ai mạnh tới mức đó.

Công Tôn Khởi chính là triệu hồi sư Thiên giai, đáng tiếc là hắn đã vĩnh viễn rời khỏi nhân thế.

Sau khi ký kết khế ước với Huyết Hoàng, thực lực của Trọng Quỳ cũng tăng lên chút ít để duy trì sự cân bằng giữa triệu hồi sư với triệu hồi thú, nhưng hiện tại nàng vẫn chỉ là một triệu hồi sư ngũ tinh.

Thực ra với tuổi của Trọng Quỳ hiện tại là chín thì ngũ tinh cũng đã rất mạnh, trước kia Công Tôn Khởi năm mười hai tuổi mới đột phá ngũ tinh.

Thế nên có thể tạm xem Trọng Quỳ là một thiên tài biến thái đi.

Trọng Quỳ dẫn linh mạch vận chuyển qua những đường kinh mạch trải dài khắp cơ thể, tận lực rèn luyện kinh mạch của mình trước. Nàng hăng say với linh mạch đến độ quên cả ngủ nghỉ, cũng quên luôn cả tinh thần vốn luôn yếu ớt của cô bé con ngốc nghếch trước kia.

Từ bên ngoài cửa sổ, những tia nắng ấm áp lọt vào trong, từng dải sáng màu vàng kim tưới xuống mặt đất, lấp lánh óng ánh như vàng lá.

Thiếu nữ ngồi xếp bằng trên giường chậm rãi mở mắt, một đoàn khí từ trong miệng phù phù thở ra bên ngoài. Tuy nàng thức trắng một đêm nhưng lại cảm thấy vô cùng tỉnh táo phấn chấn, không hề mệt mỏi chút nào.

Cơ thể của Trọng Quỳ sau khi có được linh mạch đã dẻo dai hơn nhiều, có lẽ chỉ cần ăn uống điều độ và rèn luyện thường xuyên hơn chút là xem như cái bộ da yếu đuối suy kiệt kia sẽ vĩnh viễn đi vào quá khứ thôi.

Trọng Quỳ vừa ăn sáng xong thì Vu Ly đã tới bái kiến, ngay lập tức Thanh Đồng vội vàng ân cần bưng trà rót nước cho hắn.

“Tiểu chủ nhân cảm thấy khoẻ hơn chưa?” Vu Ly dịu dàng hỏi tình hình của Trọng Quỳ.

“Thuốc của ngươi rất tốt.” Trọng Quỳ tuỳ ý đáp, đúng là thuốc của luyện dược sư có khác, hôm qua Thanh Đồng mới tra thuốc cho nàng thôi mà hôm nay vết thương đã mọc vảy rồi.

“Để ta bắt mạch cho tiểu chủ nhân.” Hắn cúi người, nhấc tay mình lên, ống tay áo rộng thùng thình rũ xuống trước mặt Trọng Quỳ.

“Không cần đâu.” Trọng Quỳ từ chối, “Ta rất ổn, không có gì đáng ngại cả.”

Hiện tại nàng có linh mạch rồi, cơ thể sẽ khác trước kia rất nhiều, làm vậy để tránh bị hắn nhận ra cái gì.

Vu Ly không miễn cưỡng Trọng Quỳ, lại lần nữa ngồi uống, nhấc chén trà lên uống một ngụm, cất giọng: “Tần quân đã bại, Hàm Đan cũng không còn bị bao vây nữa. Triệu quốc đã lấy lại được quận Thái Nguyên và Võ An đẳng địa, không bao lâu nữa sẽ thái bình trở lại thôi. Tiểu chủ nhân đã quyết định xem khi nào sẽ trở về Hàm Đan hay chưa?”

“Khi chuẩn bị ổn thoả hết thì chúng ta sẽ xuất phát, chuyện này ngươi lo đi.” Có thể quay lại Hàm Đan, trong lòng Trọng Quỳ cũng có chút háo hức.

Thành An Bình dù sao cũng chỉ là một tiểu thành xa tít mù, chỉ được cái an ổn thanh bình mà thôi. Còn Hàm Đan là thành thị lớn như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều cường giả, lại càng nhiều cơ hội tu luyện hơn nên nàng rất muốn có cơ hội đến đó.

“Vâng.” Vu Ly gật đầu, “À, hôm qua khi thích khách đột nhập vào phủ, ngoại thành An Bình cũng xảy ra biến động.”

“Biến động gì?” Trọng Quỳ mờ mờ đoán được là chuyện này sẽ liên quan đến Công Tôn Khởi.

“Hình như có người thấy Huyết Hoàng xuất hiện.” Vu Ly đáp, nhưng nhìn hắn thì chắc chắn là không nghĩ rằng chuyện này có liên quan với Trọng Quỳ.

Không một ai sẽ đặt một con triệu hồi thú mạnh mẽ như Huyết Hoàng cạnh một con nhóc ngờ nghệch như Trọng Quỳ cả.

Nếu họ mà biết Công Tôn Khởi đã chết còn nàng hiện tại là chủ nhân của Huyết Hoàng... chậc chậc, nhất định nghe xong sẽ rơi cả mắt xuống đất.

“Đó là triệu hồi thú của thượng tướng quân Tần quốc Công Tôn Khởi đúng không?” Trọng Quỳ bỉnh thản đặt câu hỏi, nhưng trong lòng cũng đã biết rõ câu trả lời. Danh tiếng của Công Tôn Khởi trên Cửu Châu đại lục đúng là không phải bàn cãi gì nhiều. Huyết Hoàng lại càng là một linh thú uy danh lừng lẫy, hệt như một con thần thú sống vậy.

“Đúng vậy, Công Tôn Khởi lập công rất nhiều, phá thành như núi, giết người như nước, không thể tin được rằng hắn cuối cùng lại tự sát mà chết, thật đáng tiếc.” Vu Ly cảm thán.

Trọng Quỳ lại ngạc nhiên hỏi tiếp: “Công Tôn Khởi tự sát ư?”

“Tiểu chủ nhân không biết rồi, trước đây khi Nguỵ Sở hai nước liên quân cứu viện Hàm Đan, Tần quân trước mặt bị địch tấn công, sau lưng lại bị bao vậy đã tan tác mà chạy, Tần vương đã lệnh Công Tôn Khởi xuất binh nhưng hắn lại kháng vương lệnh nên bị Tần vương ban kiếm tự vận.” Vu Ly giải thích.

Trọng Quỳ im bặt, kẻ khác có thể không rõ nội tình nhưng còn nàng, nàng sao có thể không biết được đây. Nàng tận mắt trông thấy Công Tôn Khởi chết, sao hắn có thể tự sát được?

Công Tôn Khởi phía Nam thì kìm Sở, phía Bắc lại ép Yến, Triệu, xâm lăng thành trấn, phá đô đoạt ấp, tàn phá không biết bao nhiêu là làng mạc vậy mà kết quả cuối cùng của hắn lại bi thảm đến vậy.

Trọng Quỳ nhớ lại cảnh tượng trước khi chết của Công Tôn Khởi, nhớ lại giọt nước mắt hối hận của hắn, không khỏi thấy buồn rầu.

“Công Tôn Khởi đã chết nhưng Huyết Hoàng vẫn xuất hiện ở thành An Bình nên rất nhiều người nghi rằng cái chết của hắn chỉ là giả, sau này ngài phải cẩn thận một chút.” Vu Ly nhìn về phía Trọng Quỳ, hỏi: “Hôm qua ở trong rừng, tiểu chủ nhân có nhìn thấy gì khác thường không?

Trọng Quỳ lắc đầu, “Ta bị vấp ngã ra mặt đất rồi ngất đi, không biết chuyện gì cả.”

“Vậy cũng tốt, Huyết Hoàng trời sinh tàn độc, bề ngoài lại xấu xí, nếu tiểu chủ nhân trông thấy nhất định sẽ hoảng sơ.” Vu Ly chép chép miệng.

Vậy mà hắn dám nói Huyết Hoàng trông xấu xí...

Trọng Quỳ nghĩ về con phượng hoàng vênh váo kia, nếu nó nghe thấy Vu Ly nói như vậy, chỉ sợ sẽ tức xì khói.

“Muội muội, tỷ tỷ tới thăm ngươi.”

Ngoài cửa vang lên tiếng Diệp Lan San kêu gọi ầm ĩ, không hề nói nô tỳ bẩm báo trước đã tự mình xông vào, liếc mắt trông thấy Vu Ly là ngay lập tức cả mặt nàng đầy vẻ vui sướng thẹn thùng.

Vu Ly thờ ơ nhìn nàng ta, chỉ thoáng gật đầu hai cái, xem như lễ phép chào Diệp Lan San.

“Khách của tiểu chủ nhân đã đến, vậy Vu Ly xin cáo từ.” Hắn đứng lên, chuẩn bị rời đi.

“Vu Ly ca ca!” Diệp Lan San vội vã gọi với lại, mặt đỏ bừng, “Ta... ta là Lan San đây, ngươi không nhớ ta sao?”

Trọng Quỳ trợn mắt, thay vì nói là tới thăm nàng, sao không nói trắng ra là đi gặp Vu Ly luôn đi.

Có câu mỹ nhân là “hồng nhan hoạ thuỷ”, vậy thì mỹ nam hẳn là “lam nhan hoạ thuỷ” rồi.

Nàng không có hứng thú nhìn đôi chim chuột này ôn lại chuyện xưa với nhau, vì thế đứng lên xoay người rời đi, cũng không tính khách sáo chào hỏi một câu với Diệp Lan San.

“Muội muội...” Bấy giờ Diệp Lan San mới nhận ra mình đã thất thố. Mẹ nói rằng nàng phải cố lấy lòng Trọng Quỳ mà nàng mới thấy Vu Ly đã quên béng mất...

“Vu Ly xin cáo từ.” Vu Ly hờ hững chào Diệp Lan San, cũng hơi quỳ gối xuống hành lễ.

Diệp Lan San cắn môi, vội vàng đuổi theo sau Trọng Quỳ, rủ rê: “Muội muội, chúng ta đi chơi đi, ta đưa ngươi đi xem chim gỗ.”

Diệp Lan San có một con chim làm từ gỗ quý, có cánh, bên trong được thiết kế rất khéo léo nên cánh của nó còn có thể đập được. Ngày thường Diệp Lan San còn tiếp chỉ dám nhìn không dám chơi, nhưng mẹ đã nhấn mạnh rằng muốn theo Trọng gia về Hàm Đan thì phải nịnh nọt Trọng Quỳ, phải làm Trọng Quỳ vừa lòng, đến khi tới Hàm Đan rồi thì càng có nhiều thứ quý giá hơn cho nàng nên không cần keo kiệt với Trọng Quỳ làm gì.

Thanh Đồng đứng trong viện, nghe Diệp Lan San nói vậy thì bật cười khúc khích.

“Diệp tiểu thư, mấy con chim gỗ như thế tiểu chủ nhân của chúng ta còn có vài con cơ, trong đó còn có một con có thể bay được, tiểu chủ nhân chơi chán rồi nên đều vứt mốc trong nhà kho kia kìa.”

Đúng là gia đình hèn kém, chưa hiểu sự đời chút đồ linh tinh vớ vẩn như vậy, tiểu chủ nhân của họ còn lười ghé mắt nhìn một cái

Diệp Lan San cả mặt biến thành màu tím lè, con chim gỗ nàng yêu thích nhất hiện tại lại như một cục than nóng rẫy trong tay, chỉ muốn ném vào mặt Thanh Đồng.

Thứ mà nàng cho là tốt, là quý, đặt trong mắt Trọng Quỳ cũng chỉ là rác rưởi, trong lòng Diệp Lan San phát cuồng vì tị nạnh với con nhóc ngày thường ngày cho là ngu si đần độn.

Nhìn thoáng qua gương mặt thờ ơ của Trọng Quỳ, Diệp Lan San chỉ muốn xông vào cào vài cái mới thấy hả dạ.

“Nếu muội muội không thích thì chúng ta chơi cái khác đi.” Diệp Lan San mặt dày nói, hai năm trước nàng đã chơi đùa cùng Trọng Quỳ rồi, biết rằng Trọng Quỳ tuy ham chơi nhưng làm gì cũng rất kém.

“Hay là chúng ta bắn tên đi.” Diệp Lan San nhìn Vu Ly, mặt ửng hồng, “Vu Ly ca ca sẽ là trọng tài.”

Trọng Quỳ vốn không định chơi bời vớ vẩn cùng Diệp Lan San, nhưng nghe Diệp Lan San nhắc đến bắn tên thì nàng chợt nhớ tới cái ná vàng của mình.

Trong lòng chợt muốn trêu cợt vị “tỷ tỷ” dai như đỉa này, Trọng Quỳ lười nhác mở miệng: “Ta không biết bắn tên, nhưng ta biết bắn ná.”

Diệp Lan San bật cười lớn, đúng là con nhỏ ngu dốt mà.

“Thế thì muội sẽ bắn ná, ta bắn cung. Dù sao thì muội muội cũng không bắn được cái gì, vậy chúng ta so xem ai bắn xa hơn được không?”

“Biểu tiểu thư, tiểu chủ nhân nhà chúng ta kém ngươi vài tuổi, lực cổ tay lại yếu còn dùng ná so với cung, sao so sánh được cái kiểu đấy!” Thanh Đồng vội vã lên tiếng can ngăn.

Lớn đầu mà bắt nạt bé con sao?

“Được.” Chưa kịp để Diệp Lan San nói gì, Trọng Quỳ đã đồng ý.

Thanh Đồng vội vàng nhìn Vu Ly, bất mãn nói: “Ly công tử, vậy là không công bằng.”

Vu Ly cười cười nhìn Trọng Quỳ, chỉ thấy nàng hôm nay không ngơ ngác như mọi khi... thậm chí còn rất... ranh ma.

“Nếu tiểu chủ nhân muốn thì cứ chiều nàng ấy đi.”

Vu Ly đã nói vậy, Thanh Đồng đành tuân theo, bảo tỳ nữ mang cái ná vàng của Trọng Quỳ đến.

Tuyết hôm nay đã ngừng rồi, cả trời trong vắt, là một mảng màu xanh mênh mông khoáng đạt, nắng vàng rọi lên đống tuyết chất chồng dưới đất, lấp lánh ánh sáng trắng phản chiếu ngược lại, đẹp vô cùng. Sân của Trọng Phủ rất rộng, đám hạ nhân nghe nói biểu tiểu thư muốn so tài bắn xa với tiểu chủ nhân nên cả đám đều hóng hớt chạy ra xem.

Ngay cả Phong Mạch và Tiêu Sơ Lâu cũng đến xem trò vui.

Trông thấy Vu Ly lúc này đang đứng bên cạnh Trọng Quỳ, Phong Mạch “hừ” một tiếng.

“Cái tên kia mặt đúng là dày như đít nồi.”

“Đến lúc đi Hàm Đan thì tính thế nào? Hắn là người của Trọng Phong, nhất định sẽ chỉ đạo cả Trọng phủ, chúng ta...” Tiêu Sơ Lâu lạnh lùng nói với Phong Mạch.

Ánh sáng lấp lánh từ tuyết rọi ngược lên mặt Trọng Quỳ, trong nháy mắt nàng như đang toả ra hào quang lấp lánh khiến Tiêu Sơ Lâu không dám nhìn thẳng.

“Rồi sẽ có cách thôi.” Phong Mạch nheo mắt.

Hai người đều im lặng, trầm ngâm quan sát Trọng Quỳ và Diệp Lan San.

Thấy có nhiều người theo dõi như vậy, Diệp Lan San hào hứng vô cùng, quyết tâm sẽ ra tay thật mạnh để cho họ thấy được bản lĩnh của nàng, rằng người nhà Diệp thị không chỉ có bề ngoài xuất chúng mà còn vô cùng cơ trí và mạnh mẽ.

“Để ta bắn trước.” Diệp Lan San xung phong đi đầu. Sân tuy rằng lớn nhưng chỉ cần nàng bắn được mũi tên này qua khỏi tường là thắng chắc rồi.

Mà ná của Trọng Quỳ thì nhỏ, tay lại yếu, chắc chắn không thể bắn xa được bằng cung nàng.

Trọng Quỳ gật gật đầu, không có ý kiến gì, cúi đầu nghịch ngợm cái ná trong tay, cũng không quan tâm lắm.

Chốc nữa sẽ khiến ngươi phải nhục mặt, cam phục xin thua! Diệp Lan San nghiến răng kèn kẹt.

“Vút...”

Vì không cần nhắm chuẩn nên Diệp Lan San vận hết sức bình sinh giương cung rồi bắn tên thật mạnh. Mũi tên kia vụt qua nhành cây chất đầy tuyết, lao ra ngoài bức tường rồi rơi xuống ngay gần đó.

Cũng có chút bản lĩnh, không hổ là nhà theo nghiệp binh.

Diệp Lan San rất vừa lòng với thành tích của mình, nhìn cái ná bé tí trong tay Trọng Quỳ, tự tin rằng nàng không thể thắng được Diệp Lan San nàng.

“Muội muội, chỉ cần viên kim châu của ngươi bắn xa hơn ta dù chỉ một chút thôi cũng tính là thắng.” Diệp Lan San cười cười.

“Vậy ư? Chỉ cần xa hơn là thắng à?” Trọng Quỳ tính toán thử khối lượng của viên kim châu trong tay.

“Đương nhiên, ngươi bắn hướng nào cũng được, chỉ cần chốc nữa đo đạc mà ngươi bắn xa hơn ra là được rồi.

Diệp Lan San liếc nhìn Vu Ly, lòng vui sướng thích thú không kìm được.

Trọng Quỳ gật đầu, kéo căng dây ná, nhắm chuẩn về phía trước.

“Vút” một tiếng, viên kim châu cũng bay ra ngoài theo hướng Diệp Lan đã bắn khi trước.

Mọi người trố mắt nhìn, ná đương nhiên không bắn xa được bằng cung, tiểu chủ nhân lần này phải chịu thua trước biểu tiểu thư rồi.

Tất cả mọi người đều trố mắt dõi theo viên kim châu đang toả ánh sáng vàng kim chói mắt kia lao thẳng về phía tường ngoài. Nhưng tiếc là nó không bắn được ra bên ngoài mà lại đập vào mặt tường.

Tiếc thật... đúng là tiểu chủ nhân còn bé quá, bắn cũng không chuẩn.

Diệp Lan San đắc ý cười nhạo.

Duy chỉ có Vu Ly đứng sau Trọng Quỳ mới thấy rõ, viên kim châu kia khi đập vào mặt tường cũng không rơi xuống... mà bắn ngược lại.

Chỉ là trong nháy mắt viên kim châu dường như đã thay đổi quỹ đạo, nhưng không ai thấy rõ điều này, chỉ trông thấy một tia sáng loé lên một cái ngược vè hướng Diệp Lan San đang đứng.

Ngay lúc đó, Diệp Lan San hét thảm một tiếng.

“A! Mũi của ta!” Diệp Lan San vừa rồi còn tươi cười đắc ý, hiện giờ đã ngã xuống mặt đất, ôm lấy mũi la khóc không ngừng.

Viên kim châu kia chậm rãi lăn trên đất, để lại những bông hoa đỏ chói mắt giữa nền tuyết trắng xoá.

Trọng Quỳ nhướn mày, ta đã muốn mặc kệ ngươi thế mà ngươi còn cố tự chuốc nhục vào người.

Tính toán quỹ đạo của đạn bay chính là thế mạnh của nàng, mấy cái viên kim châu như vậy, muốn quy đổi chuẩn xác lực đạo sang tốc độ và phản lực không phải quá dễ dàng sao?

“Tiểu thư, tiểu thư!” Thị nữ của Diệp Lan San vội vàng chạy tới, nâng chủ nhân dậy, mặt tái nhợt, “Máu! Máu! Nhiều máu quá!”

Diệp Lan San lấy tay che kín mũi, kêu la thảm thiết, máu từ giữa những kẽ tay tuôn ra như suối, nửa mặt đã nhuộm một màu đỏ lòm.

Mọi người vừa trông thấy, trong lòng cũng sửng sốt, chuyện gì vừa xảy ra vậy, họ chẳng thấy gì cả mà?

“Ngươi!” Diệp Lan San giơ ngón tay chỉ về phía Trọng Quỳ, uất hận gào lên, “Ngươi đánh ta!”

Mà Trọng Quỳ mặt vô tội, lắc lắc cái ná vàng trong tay.

”Biểu tiểu thư, nơi này có hơn mấy chục con mắt theo dõi, tiểu chủ nhân của chúng ta bắn ná về phía ngươi đã bắn cung lúc trước chứ bắn ngươi lúc nào?” Thanh Đồng vội vàng lên tiếng nói đỡ cho Trọng Quỳ.

“Đúng thế, tiểu chủ nhân bắn về phía trước đấy chứ.”

“Đừng có vu khống tiểu chủ nhân của chúng ta như vậy.”

...

Đám hạ nhân của Trọng phủ mồm năm miệng mười phản bác, mấy thị nữ của Diệp Lan San sao so lại được, đành tức đến á khẩu.

“Vu Ly ca ca.” Diệp Lan San nước mắt giàn giụa nhìn về phía Vu Ly, hắn đứng đây chắc chắn thấy rõ nhất.

Vu Ly cười mỉm, bình thản mà nói: “Biểu tiểu thư, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

Thấy không ai nói giúp nàng, Diệp Lan San uất ức khóc lóc nức nở.

Mũi đã đau lại còn chịu nhục, nàng bị lửa giận che mờ mắt, căm hận quát nạt Trọng Quỳ: “Trọng Quỳ, ngươi là đồ đê tiện ác độc! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Đâu ra cái đạo lý đến ở nhờ mà còn mắng cả chủ nhà, đúng là đồ ngu ngốc...

Trọng Quỳ lười đấu khẩu với Diệp Lan San, mà Thanh Đồng thì rất chăm chỉ công kích Diệp Lan San bảo vệ tiểu chủ nhân của mình: “Biểu tiểu thư, ngươi thua tiểu chủ nhân thì thôi chứ còn chó cùng rứt giậu làm gì? Gia giáo của Diệp gia tồi tệ đến thế sao?”

“Ta thua nàng ta lúc nào? Rõ ràng ta thắng!” Diệp Lan San trợn trừng mắt.

Nàng thắng cơ mà! Nàng bắn xa hơn! Trọng Quỳ còn không bắn được ra ngoài tường.

Thanh Đồng là tỳ nữ thân cận của Trọng Quỳ nên địa vị rất cao, khí thế rất mạnh, có thể nói thay Trọng Quỳ.

“Thế vừa rồi ai nói bắn xa hơn là thắng, viên kim châu của tiểu chủ nhân bắn lên tường xong còn văng ngược lại, tính ra là xa gấp đôi khoảng cách từ chỗ ngươi đứng đến tường ngoài rồi.”

Những người trong Trọng phủ nghe Thanh Đồng nói vậy, lập tức gật đầu, có lý!

“Đúng thế! Tiểu chủ nhân thắng rồi, mũi tên của Diệp tiểu thư chỉ bắn qua tường một chút, còn thua tiểu chủ nhân cả một đoạn dài.”

“Tiểu chủ nhân giỏi quá, bắn ná hay như vậy, bắn còn xa hơn cả tên.”

“Tiểu chủ nhân của chúng ta đúng là thiên tài mà!”

Nghe họ ca ngợi, Trọng Quỳ không nhịn được cười. Đây chính là lấy nhiều nạt ít, địa bàn của ai người đó làm chủ đấy thôi!

Diệp Lan San vốn đã bị gãy mũi nay còn nghe đám hạ nhân của Trọng Phủ thi nhau tâng bốc Trọng Quỳ, tức giận hét: “Ngươi chơi gian lận!”

“Ngươi nói là chỉ so ai bắn xa hơn chứ đâu có nhắc đến chuyện không tính cả khoảng cách văng ngược lại đâu, đầu ngươi tòn suy nghĩ bẩn thỉu lại còn vu cho tiểu chủ nhân.” Thanh Đồng không hề xem trọng Diệp gia, thẳng thừng nói.

Diệp Lan San hít một hơi thật sâu, tức đến độ lăn đùng ra đất ngất xỉu. Đám tỳ nữ của Diệp gia sợ quá, lập tức ba chân bốn cẳng xách nàng trở về.

Vu Ly nhật viên kim châu trên tuyết, đưa cho Trọng Quỳ.

“Vứt đi.” Trọng Quỳ không thèm nhìn nó lấy mộ tcái, tiền nàng được tiêu sài thoả thích, một viên kim châu bẩn máu có thấm vào đâu?

“Vừa rồi nguy hiểm quá, nếu bắn lệch một chút sẽ trúng tiểu chủ nhân mất.” Vu Ly ân cần nói.

“Đúng vậy, tiểu chủ nhân thật may mắn, mà biểu tiểu thư trách mình xui xẻo thôi.” Thanh Đồng đồng tình với Vu Ly.

May mắn ư?

Trọng Quỳ không tính giải thích nhiều lời, trong từ điển của nàng, hai chữ “may mắn” không hề tồn tại. Khi không nắm chắc thắng lợi, nàng không bao giờ ra tay.

Bắn ná mà thôi, đâu có gì to tát?

Thấy Trọng Quỳ không nói gì, Vu Ly cười nhẹ an ủi: “Ngài không cần lo lắng đâu, lực đạo của tiểu chủ nhân cũng không khiến nàng ta thương nặng lắm đâu, tĩnh dưỡng vài hôm là sẽ tốt thôi.”

Nàng “lo lắng” ư? Trọng Quỳ không đáp, duỗi lưng nói: “Thanh Đồng, ta mệt rồi.”

“Để nô tỳ đưa chủ nhân về phòng nghỉ ngơi.”

...

Nghỉ ngơi trong chốc lát thì đã tới giờ cơm trưa, Trọng Quỳ vừa đến nhà ăn thì tỳ nữ đã chạy tới bẩm báo, nói rằng Diệp phu nhân đến.

Thanh Đồng không khỏi gấp gáp trong lòng, dù sao thì Diệp Lan San cũng bị thương trên mặt, đối với một đứa con gái thì đây là chuyện vô cùng quan trọng.

Mà Diệp phu nhân còn là thê tử của Thượng Đảng quận thủ Diệp Bình, Diệp gia cũng là quan gia, so ra thì tuy tiền tài thua kém nhưng địa vị vẫn cao hơn thương nhân thế gia như họ.

“Để nô tỳ đi mời Ly công tử đến đây.” Thanh Đồng lúc này cũng chỉ có thể nhớ tới Vu Ly.

“Không cần.” Trọng Quỳ ngồi xuống, nhận bát canh do tỳ nữ múc, uống một ngụm.

Diệp phu nhân cũng đã đi vào trong. Không nổi trận lôi đình, không lớn tiếng mắng mỏ, gương mặt vẫn một vẻ dịu dàng hiền lành.

“Quỳ nhi hoá ra đang ăn sao, ta không làm phiền con chứ?”

Đúng là gừng càng già càng cay, đẳng cấp mặt dày của Diệp phu nhân, Diệp Lan San còn lâu mới học được.

“Dì ngồi đi, Thanh Đồng, lấy bát đũa lại đây.” Trọng Quỳ cũng thản nhiên nhiên xem như không có chuyện gì xảy ra.

Diệp phu nhân ngồi xuống, không hề đề cập tới chuyện Diệp Lan San, chỉ ân cần hỏi han Trọng Quỳ mấy câu linh tinh.
Bình Luận (0)
Comment