Editor: MâyNgười rõ ràng là một người khiến người ta yêu thích, ly của Người không cần vì ta mà trống không.Dưới ánh trăng, Vương Cung đội một chiếc mũ len và mặc một chiếc áo khoác rộng rãi màu trắng, em dựa vào lan can, gió thổi đến làm áo em phất phơ, đầu ngón tay em tái nhợt kẹp một điếu thuốc, mặt không đổi sắt, nhìn chăm chú vào nước sông cuồn cuộn thâm trầm, một dãy đèn đường soi rọi xuống thủy triều, sóng nước lấp loáng.
Trên tay tôi cũng cầm một điếu thuốc, khói thuốc không thể ngưng tụ lại vì gió lớn. Em nhìn sông, tôi nhìn em, ai cũng mang một tâm sự riêng, không ai nói ra.
“Một đời này, anh sẽ chăm sóc em.” Tôi nói.
Em quay đầu lại nhìn tôi, vừa mở miệng ra là hỏi một đằng, trả lời một nẻo, “Anh đã nghe một câu của Giản Trinh[1] viết chưa?”
[1] Giản Trinh (简祯) tên thật là Giản Mẫn Trinh (简敏媜), là một trong những cây bút nổi tiếng trong làng văn học Đài Loan (theo Baike.baidu)“Chưa.”
Hốc mắt em đỏ hoe, nhưng khóe miệng lại câu lên, “Bà ấy nói, Người rõ ràng là một người khiến người ta yêu thích, ly của Người không cần vì ta mà trống không.”[2]
[2] Câu gốc là “你真是一个令人欢喜的人,你的杯子不应该为我而空” trong tác phẩm《四月裂帛》Tháng Tư lụa rạn.Tôi không đáp lại, đưa tay lau đi nước mắt em, em xoay qua chỗ khác, tiếp tục hút thuốc, tôi lại tiếp tục ngắm nhìn em.
Tôi hít mũi một cái, cụp mắt và rồi không nói gì.
Vì để em trải nghiệm một ngày sống cuộc sống của tôi, tôi dậy thật sớm, tôi mới từ trên giường đứng dậy chưa bao lâu thì Vương Cung cũng động đậy.
Tôi vội vàng đưa tay đỡ lấy em, lúc mặt đối mặt với em,tôi mới khẽ giật mình, “Mắt em bị sao vậy?”
Vương Cung ngơ ngác, “Mắt em bị làm sao hả anh?”
“Sưng lên hết rồi.”
“Chắc là sưng vù rồi.” Vương Cung rũ mắt xuống, cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi, “Mắt anh bị làm sao đó?”
Tôi không có ý định nói cho em ấy biết rằng là vì khóc nên sưng, chỉ gãi gãi mí mắt, giả vờ bị ngứa, “Có lẽ là bị muỗi nó cắn đó em.”
“Ngốc, đầu xuân thì muỗi đâu ra vậy anh?”
“Em có thể sỉ nhục anh nhưng đừng có mà sỉ nhục lũ muỗi chứ.”
“Anh đi tắm trước đi, lát nữa tới giúp em.”
Tôi gãi đầu “ò” một tiếng.
Tôi đỡ em ngồi lên yên sau xe đạp, sau mấy lần xác nhận rằng em đã ngồi chắc chắn, nắm lấy góc áo tôi, tôi mới chậm rãi đạp xe.
Vài phút sau, Vương Cung giật mạnh góc áo của tôi ra hiệu cho tôi tấp xe vào một bên, tôi cẩn thận từng li từng tí dừng lại, Vương Cung dán mặt vào sát lưng tôi, “Bình thường anh đạp xe với tốc độ này à?”
“Hở?”
“Anh với cụ già đạp xe đi mua đồ ăn có khác gì nhau?”
Tôi ngẩn người, em chậm rãi nói: “Em ôm được anh mà, đừng lo cho em, anh cho em ngắm nhìn thế giới đầy tốc độ và cuồng nhiệt này đi.”
Em nói xong, lần nữa tôi lại giẫm lên bàn đạp, chuyển động hai cái đùi, Vương Cung dán vào lưng tôi cười lên khanh khách, “Nhanh hơn chút đi anh!”
Tôi đứng dậy, ưỡn người về phía trước, cắn răng liều cái mạng già này để đạp thật mạnh, xe đạp lắc qua trái lắc qua phải, cảnh vật xung quanh hai bên ào ào lướt qua, tiếng gió ngập tràn bên tai, tai tôi tức khắc không còn nghe rõ.
Vương Cung dường như muốn nói cái gì đó, nhưng tôi chả nghe rõ nữa. Tôi đạp xe dọc theo đường núi, mặt trời đã treo trên cao, tiếng thở dốc của tôi càng lúc càng lớn, trên lưng tôi cũng rịn ra một lớp mồ hôi cả rồi. Thẳng đến khi sức cùng lực kiệt thì tôi mới dừng lại.
Tôi thở hổn hển, nhìn em, “Sướng… sướng không em?”
Em gật đầu, trên mặt tôi còn chưa hiện ra nụ cười hài lòng, em dường như không muốn tôi đắc ý, đổi giọng, “Chưa đủ nhanh.”
Tôi mở to mắt nhìn em, lồng ngực vẫn còn phập phồng, mới chợt nhận ra là em đang nói giỡn. Tôi buông một bên tay cầm, ra hiệu cho em đi lên, “Vậy thì mời em.”
Vương Cung không ăn trúng phép khích tướng này, “Anh bắt nạt em, một kẻ yếu ớt bệnh tật này.”
Đứng ở lưng chừng núi, tôi chỉ chỉ núi Ngư Đường cách đó không xa, “Ngày mốt, chúng ta sẽ đi chiếm lĩnh ngọn núi đó.”
Vương Cung nhếch môi cười, khẩu hình nói “Được thôi”.
Tôi không thể đạp xe nổi nữa, chỉ có thể đẩy chiếc xe đạp của mình rồi chậm rãi đi bộ xuống núi.Vương Cung đi phía sau, lặng yên mà ngắm nhìn phong cảnh hai bên sườn núi.
“Có phải bình thường anh hay hút thuốc không?”
Tôi đáp một tiếng “ừm”, em lập tức nói rằng em muốn hút.
Tôi nói dối, “Ban ngày anh không hút.”
16.
Buổi trưa, khi đang ăn mỳ trong quán cơm bụi[3] , tôi gọi một phần cháo cho em, nhưng em cứ từ chối và nhất quyết đòi ăn mỳ với tôi.
[3] Gốc là 苍蝇馆子, bắt nguồn từ phương ngữ Tứ Xuyên, chủ yếu sử dụng để nhấn mạnh, chỉ các quán ăn, nhà hàng nhỏ giá rả, có vệ sinh kém.Hai tô mỳ trứng, khi em vừa đặt đũa xuống thì tôi cũng ăn xong.
Tôi ngẩng đầu nhìn, hẳn trong tô còn thừa đến ba phần tư.
Tôi kéo tô mỳ để trước mặt mình, em chặn tay tôi lại, “Anh không chê em bẩn à.”
“Tụi mình là vợ chồng mà, ngại gì em.”
Bà chú quán liếc nhìn chúng tôi, Vương Cung với tôi nhìn nhau, cười cười, “Anh đừng có nói hươu nói vượn, hù bà chủ sợ rồi kìa.”
“Anh không có nói bừa, là lời xuất phát từ tận đáy lòng đó.”
Ăn được nửa tô thì tôi ăn không nổi nữa, có con chó hoang đi lang thang trước cửa, tôi gói lại mỳ, đi ra ngoài mở bát nhựa ra, dẫn con chó đến đầu ngõ, dìu Vương Cung cùng nhau nhìn tụi nó ăn.
Tôi dìu em đến đường cái, ăn xiên que chiên trước cổng trường tiểu học, mãi cho đến chiều, tôi nhìn ra được em đã thấm mệt rồi.
Tôi mua cho em chiếc khăn bán ở ven đường và quấn quanh chiếc cổ gầy kinh khủng của em, tôi để em ngồi yên sau xe và đưa em đến phòng trà, nơi tôi hay đến để giết thời gian. Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế đan bằng mây và xem nhóm cụ già chơi đánh bài.
Cuối cùng gần chạng vạng tối, tôi lừa em mà nói với em rằng bình thường tôi thích ăn cháo hải sản, tôi dẫn em đến một quán bán cháo, gọi một tô cháo hải sản và một tô cháo cải thìa.
Tôi còn kêu ông chủ quán thêm thịt nạc và trứng vào cháo cải thìa, lúc ăn em ấy cứ cười cười.
Tôi hỏi em cười cái gì, em nhìn tôi, ngẩn người, “Thì cháo cải thìa với thịt. Người ta sẽ nghĩ em không phải thầy chùa tốt đâu.”
Em đang nói đến cái đầu trọc của mình, tôi bị em chọc cười, “Dụ dỗ một vị thầy chùa trẻ đẹp, anh cũng không khá hơn chút nào đâu.”
Sau khi ăn xong, tôi mua một chiếc đệm, dùng dây buộc chiếc đệm vào yên sau xe đạp. Trên đường chở em đi xem hoàng hôn, tôi đã cùng em trò chuyện rất nhiều, từ cái năm bốc đồng bỏ nhà ra đi, đến những tháng ngày mơ hồ kiếm kế sinh nhai, dần dần kéo dài khoảng cách với bạn bè cùng trang lứa về mức sống.
Tôi đã nói với em rằng tôi là một người chẳng có chút giá trị, một kẻ tiện dân, một tên tiện mệnh.
Em ấy thoạt đầu cũng chỉ là im lặng lắng nghe, lúc tôi thốt ra những lời không mấy đẹp đẽ, em mới chậm rãi nói: “Anh có sức lao động, lại thiện lương. Cớ sao lại ra nông nỗi này chứ. Anh em có một công việc, là thiết kế quần áo, lương cũng tạm ổn, anh có muốn thử không?”
“Không đi…”
Vương Cung nhìn tôi, tôi gãi gãi đầu, “Để tính sau nha em.”
“Cô chú không chấp nhận đồng tính luyến ái, anh không cần phải không chịu thua kém vậy đâu. Tranh thủ khi nào về thăm họ đi.”
Tôi im lặng và Vương Cung cũng chẳng nói một lời.
17.
Trời chiều bóng ngả về tây, những vạt nắng màu vàng cam phủ kín mặt sông, bầu không khí cũng trở nên ấm áp. Khuôn mặt tái nhợt của em như được nhuộm bởi ánh sáng mà trở nên hồng hào. Gió càng lúc càng mạnh. Tôi nắm lấy tay em, đặt tròn vào lòng bàn tay mình, em không rút tay ra mà chỉ lặng lẽ ngồi ngắm nhìn mặt sông.
Cảnh đẹp đến như vậy, khi nào thì tôi mới có thể nhìn thấy được lần nữa đây.
Vào lúc ánh chiều tà đã le lói, một xe bán xiên que thơm phức chạy ngang qua, tôi đón ở đầu cầu, mua mấy xiên, cùng Vương Cung mỗi người một xiên bắt đầu ăn, tốc độ không đồng đều nhưng lại ngon ơi là ngon.
Xa xa có đôi tình nhân đang cầu hôn, có một tia sáng lấp lóe ở bên kia sông, giống như vừa thấy ánh sáng của chiếc nhẫn kim cương vậy.
Bờ sông quả đúng là một nơi lý tưởng để tỏ tình, cầu hôn.
Tôi nhìn Vương Cung, cũng muốn hưởng chút niềm vui ở bên kia, vì vậy tôi hắng giọng, “Vương Cung, làm bạn trai anh, em nhé.”
Vương Cung quay đầu lại hỏi tôi: “Trời tối rồi, em có thể hút thuốc được chưa?”
Tôi lấy từ trong túi quần ra thuốc và bật lửa, đưa cho em một điếu, tôi cũng ngậm một điếu.
Tôi hút mạnh một hơi thật mạnh, em cũng làm theo, nhẹ nhàng hút vào, sao đó nhả ra một hơi, khói thuốc lượn lờ xung quanh.
Tôi nhìn gò má em, “Vương Cung, tụi mình ở bên nhau đi.”
Vương Cung suy nghĩ một lúc rồi bật cười, “Để quá khứ nó qua đi anh, chúng ta làm bạn bè là được rồi.”
Vương Cung là người có tài văn chương như vậy, muốn từ chối tôi, em cũng có thể nói một cách giữ sĩ diện như vậy.
Em nói tôi là người làm người khác vui vẻ, nhưng tôi biết, mình là một kẻ vô dụng, là tên cặn bã của xã hội.
Sau một lúc im lặng, tôi nói với em về quá khứ, trong mắt em đong đầy hoài niệm.
“Anh chỉ là một truyền thuyết”, Tiên kiếm kỳ hiệp 3,Chàng cao bồi bận rộn của Jay Chou, Pháo hoa chóng tàn, Cùng ngắm mưa sao băng,…
Năm ấy, Vương Cung gần như cuồng Tiên kiếm kỳ hiệp 3, và cứ kêu tôi hát đi hát lại bài hát yêu thích đó, em nói mỗi lần nghe là em lại thấy xúc động muốn xỉu.
Nhìn nhau một lúc, tâm tôi khẽ động, hỏi em: “ Giờ em còn muốn nghe bài “Thiên ái” không?”
“Muốn chứ anh.”
Tôi hít thật sâu, đối diện mặt sông cất tiếng hát lớn.
“Không có ngày hôm qua, giờ đây chỉ có người trước mắt. Ta muốn yêu, xin người hãy cho ta cơ hội. Nếu như sai ta cũng xin gánh chịu, nhận định người chính là đáp án. Ta không sợ người đời cười ta mù quáng… Ta đã nói rằng, ta sẽ không trốn tránh. Ta nhất định phải làm như vậy. Dù cho người không nghe, ta lại càng muốn yêu, càng cố gắng yêu, để người hiểu rõ. Không còn con đường nào khác để đi, người quyết định có muốn đi theo ta không? Dẫu cho người không nghe thì ta vẫn cứ yêu…”
Tôi hát cho em nghe, chắc em sẽ không nghe rõ được.
Đáp lại tôi cũng chỉ là sự lặng im trong nước mắt của em.
Sau khi hát xong, tôi ho dữ dội, như muốn ho ra phổi lẫn trái tim.
Em ngẩng đầu nhìn tôi mà chẳng nói lời nào, tôi ho xong mới thấp giọng nói: “Hút xong điếu này, tụi mình cai thuốc đi.”
“Được.”